Tôi đã sống, hoài niệm và viết về họ trên một vài chặng đường đời không dễ gì và cũng không nên bị bỏ qua. Dù người thích cảnh vẻ thanh tao thì gọi đó là những phóng sự về các câu chuyện "dưới rốn". Và ai đó còn nhuộm lên chúng một màu vàng úa; rồi gọi đó là sắc diện của các trang báo lá cải.
Song, qua lớp sương mờ của kí ức, với ước muốn hướng tới các giá trị nhân văn người với người, thì chẳng có lý do gì để tôi dấu diếm các trải nghiệm khác lạ kia. Chẳng có lý do gì nhà báo cứ gạt chúng sang một bên, rồi gọi chúng là thứ tò mò, gợi dục, vỉa hè và lầm bụi cả. Chúng là báo chí và sự dấn thân - tại sao không? Chúng là góc khuất của Đời, cũng có khi vì thế mà chúng đẹp tê tái và lại còn đáng lưu giữ hơn. Nếu bạn biết cúi xuống và lắng nghe thì không có ai là tẻ nhạt trên đời. Trong những đêm phố xá hoa lệ, tôi đã đi hoang cùng những con người chập chờn trắng đen, thiện ác ấy. Tôi viết lại tất cả, để rồi băn khoăn tự hỏi: Không lẽ mình đã mang ít nhiều hoang tưởng trong việc này?