Em muốn rời thành phố
Dựng một ngôi nhà trên cao nguyên
Cách xa thế giới
Chỉ có hai đứa mình cùng bầu trời 」
Khi chúng ta già là một bản nhạc được tạo nên từ những trầm bổng trong tâm lí người phụ nữ. Ta bắt gặp trong thơ của Nguyễn Thị Việt Hà hình ảnh của nhiều người phụ nữ ở nhiều những giai đoạn trưởng thành khác nhau trong cuộc đời. Từ cái mỏng manh, đằm thắm mà e ấp ẩn mình vào từng giai điệu thuở chớm xuân hồng, đôi sắc dạn dĩ, từng trải và sâu lắng của người phụ nữ gia đình ôm xiết những hương nồng và bóng dáng người chồng nơi xa đến ánh nhìn sao thật mộc mạc, bàn tay tần tảo, ấm nồng của những người bà, người mẹ nơi làng quê Việt, một đời vì chồng con, cả đời giữ lửa cho nếp nhà nhỏ ấm cúng, tác giả như truyền đến người đọc một chữ "thương" cũng là một chữ "khát", cái khát khao luôn thường trực trong sâu thẳm trái tim của bất cứ người phụ nữ nào, muốn được yêu thương, được bảo bọc, nâng niu trong sự thấu hiểu, cảm thông và kết nối trái tim.