Đọc Lên đồi hái sim, có cảm tưởng dù đi đâu về đâu, Thảo Nguyên vẫn đau đáu bê nguyên ngôi làng ruột thịt của mình theo, với đầy đủ vật dụng, thứa ăn, cây cỏ; dần, sàng, nong, nia, chổi đót, đậu ngự, đậu ván, chà là, hoa sim, hoa mua... Dĩ nhiên tất cả những chi tiết đó rốt lại cốt làm nổi bật điều quan trọng mà nhà văn muốn gửi gắm, phơi bày: con người và tâm tình xứ Quảng.
Cõi nhân sinh trong truyện Thảo Nguyên tập hợp đa phần là những người bình dân sống ở khu vực lao động nghèo, những phận người lam lũ, phiêu bạt, long đong, và dĩ nhiên bất hạnh. Đó là lý do đọc Thảo Nguyên cứ nghe tiếng thở dài vẳng lên đâu đó giữa tiếng lạt trang...
Nhưng truyện của Thảo Nguyên không chỉ có nỗi đau. Chính tình người lặn sâu trong rừng trang văn của tác giả có khả năng sưởi ấm cái bề mặt tưởng chừng lạnh lẽo của tập truyện này.
Nhà văn Nguyễn Nhật Ánh
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.