KINH NGHIỆM VÀ GIÁO DỤC (Experience and Education) của John Dewey là tác phẩm được xuất bản năm 1938. Cuốn sách đã đề cập đến những vấn đề tranh luận đang chia rẽ nền giáo dục Mỹ thành hai phe và do đó làm cho nền giáo dục này suy yếu vào thời điểm nó cần có trọn vẹn sức mạnh để hướng dẫn một dân tộc đang hoang mang để vượt qua những rủi ro do đổi thay xã hội.
Triết gia Mỹ nổi tiếng (có thời gian ông và John Dewey cùng dạy tại Đại học Columbia) là Mortimer J. Adler (1902-2001) trong cuốn sách viết chung với Milton Mayer xuất bản năm 1958 có tên Revolution in Education (Cuộc cách mạng trong giáo dục) đã viết:
"Trong vòng chưa đầy 50 năm, kể từ năm 1840 đến 1883, tỉ lệ trẻ em đến trường đã tăng 520 phần trăm… Trong nhiều thế kỷ trước đó, chưa có ai từng mơ tới một thời đại ở đó bất cứ ai là công dân thì đều bắt buộc phải trải qua giáo dục nhà trường. Chưa có ai khi nghĩ tới giáo dục lại dám nghĩ rằng giáo dục nghĩa là giáo dục toàn dân”.
Năm 1776, năm ký bản Tuyên ngôn Độc lập của nước Mỹ được coi là cuộc cách mạng thứ nhất của đất nước này. Gần ba chục năm sau cuộc "Cách mạng giáo dục”, nước Mỹ bước vào cuộc cách mạng thứ ba – cuộc cách mạng công nghiệp, Kỷ nguyên Tiến bộ (Progressive Era), kéo dài từ những năm 1890 cho tới những năm 1920. Một nền kinh tế tự do chưa từng có trong lịch sử nhân loại, đã ra đời. Nền kinh tế này được đặc trưng bởi tính năng động và hiệu quả. Henry Ford (1863 – 1947) với phát minh ra phương pháp sản xuất kiểu dây chuyền lắp ráp (assembly line), Frederick Winslow Taylor (1856 – 1915) với việc tìm ra những nguyên tắc của "quản lý theo khoa học” (scientific management), đó mới chỉ là kể tới hai gương mặt điển hình của một kỷ nguyên đã đem lại sự thay đổi hoàn toàn cho không chỉ nền công nghiệp của nước Mỹ, mà còn cho toàn bộ nền công nghiệp thế giới.
Một nước Mỹ ngày đó sôi sục với công cuộc công nghiệp hóa, hiện đại hóa đất nước, và kéo theo đó là những đổi thay to lớn chưa từng thấy trong xã hội và trong tâm lí cũng như cung cách ứng xử của con người. Vậy mà, nhà trường Mỹ vẫn như kẻ đi dạo, bàng quan với tất cả mọi sự, và hệ quả tất yếu là nhà trường đó mỗi ngày càng trở nên lạc hậu hơn so với xã hội ở bên ngoài. Điều đáng để suy ngẫm là ngay cả những bộ óc thông minh của thời bấy giờ (chẳng hạn như chính Mortimer J. Adler) vẫn không thấy là nhà trường đang lạc hậu! Adler vẫn tiếp tục say sưa với những "chân lí vĩnh cửu”, những "giá trị vĩnh cửu” …tách rời khỏi cuộc sống thực tế, giống như ngày hôm nay ở nền giáo dục của nước ta vẫn có những nhà giáo dục tiếp tục hô khẩu hiệu Chân, Thiện Mỹ, như một cách lảng tránh trách nhiệm nhìn thẳng vào thực tế để giải quyết những bài toán thực tiễn! Vì thế, nhà trường của nước Mỹ vẫn tiếp tục duy trì dai dẳng lối dạy nhồi nhét, áp đặt còn trẻ em thì ghi nhớ thụ động, học vẹt.
Vào những năm cuối thế kỉ 19, một trào lưu cải cách sư phạm xuất hiện ở Mĩ, trào lưu này được gọi tên là tân-giáo dục (progressive education). Tân-giáo dục được xem là một sự đoạn tuyệt về "triết học” với nhà trường cổ truyền, đặc biệt là nhà trường của thế kỉ 19, và tiếp tục có ảnh hưởng rất lớn về mặt "tư tưởng” tới nhà trường tiến bộ sau này.
John Dewey, sinh năm 1859, mất 1952, triết gia theo thuyết hành dụng (pragmatism), sau này ông phát triển con đường riêng là công cụ luận (instrumentalism), được coi là cha đẻ của trào lưu tân-giáo dục. Có thể lướt qua một số nét trong cốt lõi tư tưởng của tân-giáo dục qua tác phẩm có tính tuyên ngôn của John Dewey (xuất bản năm 1897) có nhan đề Tín điều sư phạm của tôi(My Pedagogical Creed):
- Giáo dục là sự tham gia của cá nhân vào ý thức của nhân loại. Quá trình này gồm hai mặt: mặt tâm lí và mặt xã hội, trong đó mặt tâm lí là cơ sở. Vì thế những gì trẻ em học đều có một điều kiện bắt buộc là phải mang tính xã hội. Nhà trường có nhiệm vụ chuẩn bị những điều kiện cho trẻ em tự mình tạo dựng kiến thức cho chính mình bằng toàn bộ các công cụ của chúng: đôi mắt, đôi tai, đôi tay, đôi chân … và công cụ quan trọng số một là tư duy. Để cho trẻ em phát triển hết tầm, sẵn sàng sử dụng mọi công cụ của mỗi em, đó chính là sự chuẩn bị đích thực cho cuộc sống tương lai.
- Giáo dục thất bại là bởi vì nó coi nhẹ nguyên lý căn bản nói trên. Trường học không phải là nơi để người lớn dạy cho trẻ em các bài học, bài học kiến thức lẫn bài học luân lý, mà trường học là một hình thái của đời sống cộng đồng. Do đó, giáo dục là bản thân quá trình sống của trẻ em chứ không phải là một sự chuẩn bị cho một cuộc sống tương lai mơ hồ nào đó.
- Nội dung của giáo dục hoặc chương trình học phải phản ánh sự phát triển của loài người. Vì thế nội dung phải mang tính tăng tiến. Tức là chương trình học phải hiện đại lên cùng với sự phát triển của loài người.
- Phương pháp là phương pháp của năng lực và hứng thú của trẻ em là những cá nhân đang trưởng thành, chứ không phải là phương pháp của người lớn, những người đã trưởng thành. Người thầy không phải là một vị quan tòa, một quyền uy độc đoán trong lớp học, mà người thầy là một thành viên của cộng đồng lớp học. Vì thế phương pháp sẽ là cái gì đó tự nhiên, không cản trở sự phát triển tự nhiên ở trẻ em, không thay thế trẻ em bằng những ông cụ non.
- Giáo dục là phương pháp căn bản của tiến bộ xã hội. Giáo dục là phương pháp cải tạo xã hội chắc chắn nhất.
Kết luận của John Dewey
– Mỗi người thầy nên nhận thức rõ phẩm giá nghề nghiệp của mình; rằng anh ta là một nô bộc xã hội được giao riêng nhiệm vụ duy trì trật tự xã hội thích hợp và đảm bảo sự phát triển xã hội đúng đắn.
– Theo cách này, người thầy mãi mãi là nhà tiên tri của Thượng đế đích thực và là người trợ giáo trong vương quốc đích thực của Thượng đế.
Gần một trăm năm đã trôi qua, Kinh nghiệm và giáo dục của John Dewey vẫn tiếp tục có sức sống. Con đường của ông cũ mà không cổ hủ bởi nó như tấm gương để ngày hôm nay chúng ta soi vào thấy hiện ra diện mạo đích thực của chính mình.
Con đường của Kinh nghiệm và giáo dục bắt đầu bằng:
"Con người ưa suy nghĩ theo những điều đối lập cực đoan. Con người có thói quen phát biểu niềm tin theo lối Hoặc này – Hoặc kia, giữa những lựa chọn đó con người không thừa nhận bất kỳ khả năng trung gian nào. Khi bị buộc phải thừa nhận rằng không thể làm theo những thái cực đó, con người vẫn sẵn sàng cho rằng chúng là chấp nhận được trên lý thuyết, song hoàn cảnh buộc chúng ta phải thỏa hiệp khi gặp phải những vấn đề thực tiễn.
"Tôi hi vọng và tin rằng, tôi không ủng hộ bất kỳ mục đích hoặc phương pháp nào chỉ bởi vì có thể gắn cho nó cái tên "tiến bộ”. Vấn đề căn bản nằm ở bản chất của giáo dục mà không có những tính từ bổ nghĩa đứng ở trước. Điều chúng ta mong muốn và đòi hỏi là giáo dục phải được hiểu theo nghĩa thuần khiết và giản dị, và chúng ta nhất định sẽ tạo ra sự tiến bộ chắc chắn và nhanh chóng hơn nếu như dành toàn bộ nỗ lực vào việc tìm ra chỉ một điều này: giáo dục là gì và những điều kiện nào cần phải được thỏa mãn để giáo dục có thể trở thành một thực tế chứ không phải một cái tên gọi hoặc một khẩu hiệu.”
Chúng tôi hi vọng, qua bản dịch này, bài học được rút ra từ Kinh nghiệm và giáo dục của John Dewey có thể được lắng nghe bởi tất cả các nhóm quan điểm cải cách khác nhau trong sự nghiệp xây dựng giáo dục Việt Nam tại thời điểm khó khăn chưa từng thấy như hiện nay:
Làm ra một điều tích cực là chống tiêu cực mạnh mẽ nhất.
"Euclid viết sách Cơ Sở Của Hình Học ở Alexandria khoảng 300 năm trước Công nguyên.
(...) Trải qua 2400 năm, các mệnh đề phát biểu và chứng minh trong Cơ Sở Của Hình Học vẫn còn tươi tắn một cách đáng ngạc nhiên. Từ hình học tam giác mà chúng ta học những năm cấp hai, cho đến chứng minh tuyệt đẹp bằng phản chứng cho sự tồn tại vô hạn những số nguyên tố, từ thuật toán Euclid tìm ước số chung lớn nhất mà chúng ta vẫn phải học trong giáo trình cơ sở toán học trong tin học, cho đến chứng minh không tồn tại khối đều nào khác ngoài năm khối đều của Platon, đều là những nội dung đã được triển khai một cách đầy đủ trong Cơ Sở Của Hình Học.
Đấy có lẽ là những lý do tại sao Cơ Sở Của Hình Học được coi là một trong những quyển sách có tầm ảnh hưởng nhất tới sự phát triển của văn minh nhân loại. Sách đã được tái bản hàng ngàn lần, số lần tài bản có lẽ chỉ thua Kinh Thánh. Từ thời kỳ Phục hưng cho đến đầu thế kỷ hai mươi, sách của Euclid được coi là một trong những quyển sách mà người học phải đọc."
(GS. Ngô BẢo Châu)
Là sách phê bình và lý luận văn học trong nhiều phạm vi khác nhau. Với những ý kiến mới lạ, riêng biệt, Đặng Anh Đào đưa người đọc tiếp cận sâu hơn, kỹ lưỡng hơn với các vấn đề văn học, và các đề tài mà tác giả đề cập không giới hạn trong một khuôn khổ bó hẹp, cụ thể: Kiếp luân hồi của Nguyễn Trãi qua Nguyễn Thị Lộ, Chuyển hóa và biến thái trong âm hưởng bài thơ Ông Đồ của Vũ Đình Liên, Những tiếng nói giao hòa trong ngôn ngữ Hồ Chí Minh, Cách mạng Pháp qua cảm nhận của nhà văn Việt Nam, Gió Đông gió Tây: ảnh hưởng và giao thoa trong văn học Việt Nam hiện đại...
"...Đọc ca dao Việt Nam, tức là chúng ta tìm cho chúng ta một cỗi rễ tinh thần - cái mà hiện nay mỗi người chúng ta đều có rất thấm thía, rất chặt chẽ trong mạch máu. Đọc ca dao chúng ta còn thấy sung sướng là có thể dựng lại được trong tưởng tượng cuộc sinh hoạt kinh tế xã hội của cha ông chúng ta từ ngàn xưa đến cận đại. Ca dao thật là một tài liệu tâm lý và xã hội học rất dồi dào vậy [...].
Viết quyển nghiên cứu này, tôi không dám có chủ ý gì khác hơn là thừa hưởng những công phu sáng kiến của các bậc đàn anh, thử trình bầy một cách thức hiệu nghiệm để dựng lại cái nhà tổ truyền đã tan rã kia. Tôi thử vẽ một bản đồ kiến trúc phỏng theo cái bản đồ của cố nhân mà ta đã vô ý để thất lạc đi..." (Trương Tửu)
"Giảng văn là theo dõi trong nếp áng văn tất cả cái tinh vi về tư tưởng, cái độc đáo về nghệ thuật của một tác giả. Hiểu như vậy, giảng văn trước hết, là chỉ rõ sự thống nhất giữa hình thức và nội dung, giữa kĩ thuật và tư tưởng trong một tác phẩm văn chương." (GS. Đặng Thai Mai)
Nhiều bậc cha mẹ có cái tư tưởng phó mặc tự nhiên, mỗi khi thấy ai phàn nàn về sự kém cỏi của con cái, thường tặc lưỡi: " Chà! Trăng đến rằm, trăng tròn!".
Cái tư tưởng phóng nhiệm lầm lạc ấy gốc ở bộ óc đầy thiên kiến cũng có, nhưng ở tính biếng lười thì nhiều hơn.
Cũng có người hình như không quan tâm đến cái kết quả học tập của con cái. Chung quanh họ, chán vạn người đã làm nên giàu có, đã bước được lên những địa vị cao quý, trước kia có phải là những cậu học trò giỏi đâu. Có phải chính họ bây giờ được nên ông nọ ông kia mà xưa kia chẳng là những “vua zero” ở trong lớp là gì? Tuy nhiên họ chỉ là số ít đối với những người vui vẻ hay lo âu khi đưa mắt đọc tờ giấy báo cáo của học đường gửi đến nói về cái thành tích của con cái trong khoảng một tháng hay sáu tháng vừa qua. Còn biết bao nhiêu người muốn cho con học chóng giỏi, đã chính mình kèm con những buổi tối hay thuê thầy dạy thêm con ở nhà.
Còn những ông bố hay bà mẹ hay khoe con mình học giỏi với bạn há chẳng là những người thường để ý tới sự học của con ru? Lại còn biết bao nhiêu cậu học sinh thật là có chí mà học không thấy chóng tấn tới, chỉ vì không biết cách học tập hay đã học tập không phải đường. Cuốn sách nhỏ mọn này sở dĩ viết ra là để giúp các bậc cha mẹ thường săn sóc đến sự học của con cái, chăm lo cho chúng được chu đáo và nhờ thế mà được kết quả mau chóng và tốt đẹp hơn, cũng là để cung cho sự nhu cầu khẩn thiết của học sinh vậy. Chúng tôi không có cái tự phụ làm hướng đạo cho ai cả. Chúng tôi vẫn biết rằng cái thiên tư phú bẩm2 thường chiếm phần quan trọng trong việc học tập của thiếu niên và thanh niên. Nhưng chúng tôi lại thấy rằng cái công phu của người không phải là không có thể thay thế hay bù đập vào cái tài của hóa công3. Vì vậy, xét mình là người đã từng lăn lóc lâu năm trong nghề “gõ đầu trẻ” đã từng nghiên cứu về việc giáo dục nhi đồng và thanh niên, lại là chủ một gia đình đông con, chúng tôi đánh bạo đem bày ra đây những cái sở học và sở hành, gọi là giúp ích muôn một1 vào công cuộc giáo dục thanh niên – một vấn đề hiện đang được nhiều người chú ý. Chúng tôi không dám quả quyết rằng những điều chỉ dẫn của chúng tôi dưới đây có thể đem lại những kết quả hoàn toàn. Nhưng chúng tôi tin chắc rằng các điều ấy có thể giúp cho các bậc cha mẹ săn sóc đến con cái một cách hợp lí để khiến chúng đem toàn lực ra mà dùng vào việc học hành. Thật ra, như chúng tôi đã từng nhận thấy, có rất nhiều học sinh không thể để toàn lực vào việc học tập, mà phần lỗi lại không phải ở họ mà ở các bậc cha mẹ đã lười biếng cẩu thả vụng về, có khi mê muội nữa, trong việc giáo dục con cái, nên chúng không thể lợi dụng được tất cả các tài lực tiềm tàng. Nhưng chúng tôi đã nói trong cuốn Một nền giáo dục Việt Nam mới, giáo dục không những là một khoa học mà lại còn là một nghệ thuật nữa. Đã vậy, những người săn sóc đến việc giáo dục há chẳng nên biết đến những điều đã từng được nghiên cứu và đem thực hành ở các nước tiên tiến hay sao?
Nhưng cái dụng ý của chúng tôi không những là đem cống hiến các bậc cha mẹ và các thanh niên học sinh những điều thường thức thực tế về đủ các phương diện thể dục, trí dục và đức dục mà lại còn lo sao cho các điều thường thức ấy thích hợp với hoàn cảnh và trình độ sinh hoạt của người Việt Nam ta. Chúng tôi mong rằng, trong khi đem thực hành các điều ấy, các bậc làm cha mẹ thấy chỗ nào có khuyết điểm cần phải bổ túc, xin sẵn lòng chỉ giáo cho, chúng tôi rất lấy làm hoan nghênh.
Thái Phỉ
Có thể coi cuốn sách này là một tập tài liệu chuyên môn về sức khỏe tâm thần, tâm lý học, nhưng không làm cho người đọc thấy hoảng sợ, vì lý thuyết được gắn với một tình huống nghiên cứu thực tiễn, điển hình.
Đồng thời đây cũng là tiếng nói của những công dân có chuyên môn, ý thức rất rõ về “trách nhiệm cảnh báo” của mình; nhưng lại bị kẹt giữa hai nghĩa vụ nghề nghiệp hoàn toàn đối lập nhau, và việc vi phạm bất cứ nghĩa vụ nào cũng khiến họ bị coi là hành xử thiếu đạo đức.
Thứ nhất, họ có nghĩa vụ im lặng về đánh giá của họ với bất kỳ ai nếu người đó chưa cho phép họ lên tiếng công khai. Thứ hai, họ có nghĩa vụ lên tiếng và thông báo cho những người khác nếu họ có cơ sở để tin rằng một người nào đó có thể gây nguy hiểm cho những người khác.
Nhân vật được đưa ra làm điển hình trong cuốn sách là Donald Trump, tổng thống đương nhiệm của Hoa Kỳ, vì những hành xử có vẻ bất thường của ông.
Tuy nhiên, tác giả Bandy X. Lee đã chỉ ra rằng, “điểm chính của cuốn sách này không phải là về ông Trump, mà về bối cảnh lớn hơn dẫn tới việc ông lên làm tổng thống, và về phần đông dân số mà ông gây được ảnh hưởng bởi vị thế của ông”.
Bà đã đặt ngược lại câu hỏi, rằng việc Donald Trump đắc cử tổng thống Mỹ không phải vấn đề, mà vấn đề nằm ở chính đám đông dân số đã bầu cho ông. Và, “Sự nổi lên của một cá nhân với những khiếm khuyết như thế tự nó nói lên tình trạng sức khỏe và sự thịnh vượng của quốc gia, và chúng ta có thể phản ứng thế nào: cải thiện nó hay làm nó suy yếu thêm nữa?”
“Không cuốn sách nào được xuất bản trong mùa thu này nguy hiểm hơn, quan trọng hơn và gây tranh cãi hơn cuốn sách này… sâu sắc, sáng tỏ và đầy lo lắng.”
- Bill Moyers
“Lập trường của các chuyên gia tâm thần học này cần đến lòng can đảm, và những kết luận của họ thật thuyết phục.”
- The Washington Post
Cuốn sách này đề cập hầu hết, nếu không phải tất cả, các câu hỏi mà chúng ta vẫn luôn đặt ra về cuộc sống và tình yêu, mục đích và chức năng, con người và các mối quan hệ, thiện và ác, mặc cảm và tội lỗi, tha thứ và cứu độ, đường đưa đến Thượng đế cũng như lối vào hoả ngục… tất tần tật mọi thứ. Nó cũng bàn đến các đề tài tính dục, quyền lực, tiền bạc, chuyện con cái, hôn nhân, ly dị, về sự nghiệp, sức khoẻ, về đời sau, đời trước… về mọi thứ. Nó phân tích chiến tranh và hoà bình, biết và không biết, cho và nhận, vui và buồn. Nó xem xét cái cụ thể và trừu tượng, hữu hình và vô hình, chân lý và phi chân lý.
Bạn có thể nói rằng cuốn sách này là “những lời mới nhất của Thượng đế về mọi sự”, dù có một số người sẽ cảm thấy khó chịu vì điều này. Nhất là nếu họ cho rằng Thượng đế đã ngưng nói từ 2.000 năm trước đây, hoặc nếu Thượng đế còn tiếp thụ thông truyền, Người sẽ chỉ làm điều đó với những bậc thánh nhân, hoặc với những người đã cầu nguyện trong vòng 30 năm, hay 20 năm, hay ít ra là 10 năm.
Sự thật, Thượng đế nói với tất cả mọi người. Người tốt cũng như kẻ xấu. Thánh nhân và kẻ gian tà. Và chắc chắn, Người nói chuyện với tất cả chúng ta, những người nằm giữa hai loại trên. Cứ lấy chính bạn làm thí dụ. Trogn đời bạn, Thượng đế đã đến với bạn bằn nhiều cách và cuốn sách này là một trong những cách ấy. Đã có khi nào bạn nghe câu châm ngôn này chưa: Hữu cầu vi sư? Cuốn sách này là thầy của chúng ta đấy.
Là một cuốn sách phi hư cấu và có đề tài tôn giáo, nhưng Đối Thoại Với Thượng Đế đã được dựng thành bộ phim nổi tiếng, còn tác giả của nó, Neale Donald Walsch, thì lừng danh khắp thế giới, thậm chí còn cả một blog cá nhân rất đông người xem. Từng ấy thông tin đã nó lên mức độ hấp dẫn của cuốn sách, nơi suy tư siêu hình được diễn giải bằng một giọng văn hài hước nhẹ nhõm nhưng không bất kính, và Thượng đế đáp lại lời một con người phàm tục bằng lối nói bình dị, gần gũi, nhiều khi bông đùa. Ý tưởng về tác phẩm hết sức đặc biệt này, như chính tác giả kể lại trong một lần trả lời phỏng vấn của Larry King trên kênh CNN, xuất phát từ một lần Walch viết một lá thư cho Thượng đế phàn nàn về cuộc đời không suôn sẻ của mình – cũng giống như tất cả chúng ta, luôn bị ám ảnh bởi một số câu hỏi cốt tử về cuộc sống hàng ngày…
- “Có thể là không nằm ngang hàng với Mười điều răn dạy hay Áo nghĩa thư, nhưng đối thoại với Thượng đế của Neale Donald Walsch, nơi ông tuyên bố mình có tương giao trực tiếp với Chúa, đã truyền cảm hứng cho hàng triệu người với thông đệp về tình yêu, niềm hy vọng và tính nhất thể vũ trụ của mình” – LifePositive
- “Cốt yếu cuả những lời giảng của Walsch là sự tự do hoàn toàn trong việc mỗi người đi theo các trực giác và thiên hướng sâu sắc nhất, cao quý nhất của mình” – International Cultic Studies Association.
“… điều làm cho Quân vương không chỉ có giá trị nghệ thuật và lịch sử là cái sự thật không thể đảo ngược rằng nó bàn về các nguyên tắclớn mà ngày nay vẫn đang hướng dẫn các quốc gia và nhà cai trị trong quan hệ giữa họ với nhau và với các láng giềng.”
- trích Lời nói đầu, bản tiếng Anh
Quả thật, hiếm có cuốn sách nào thực sự “vượt thời gian” như Quân vương, cuốn sách nhỏ khiêm nhường song vô giá của Niccolò Machiavelli. Kể cả ngày nay, và kể cả dù bản thân ta không phải một quân vương hay nhà cai trị, ta vẫn có thể rút ra từ cuốn sách này những lời khuyên đầy minh triết về thuật đối nhân xử thế, có thể dựa vào cuốn sách này để hiểu hơn về động cơ ẩn sau những động thái của các chính trị gia hiện đại - tức là, dẫu ta chỉ là một thường dân “hèn mọn”, ta vẫn có tầm nhìn thấu suốt của một đấng quân vương.
Bí Mật Sáng Chế Honda
Với kinh nghiệm 16 năm làm việc liên tiếp tại Trung tâm Nghiên cứu Kỹ thuật Honda, Kobayashi Saburo đã chia sẻ với bạn đọc con đường hiện thực hóa sản phẩm túi khí của mình, từ khi là ý tưởng cho tới khi được thương mại hóa vào năm 1987.
Honda đã đề xướng và duy trì triết lý và văn hóa riêng để tạo ra một môi trường thúc đẩy sáng tạo như: “Ba niềm vui”, “Tôn trọng con người”, “Waigaya”... Giống như khái niệm “waigaya” mà bạn đọc sẽ tìm hiểu qua từng trang sách, được coi là “con đường suy nghĩ dấn thân”, thì sáng tạo cũng vậy, một con đường dấn thân mà nếu không có tâm huyết và ý chí, người ta không thể vượt qua những kẻ ngáng đường, qua quãng thời gian dài làm người ta thoái chí cùng một tỉ lệ thành công thấp tới mức nản lòng, để đi tới tận cùng.
Bạn đọc sẽ được tiếp cận những khái niệm mới mẻ mà đúng hơn là hệ giá trị mới của Honda, trong đó đặt con người làm trung tâm cùng với trách nhiệm của doanh nghiệp trước trăn trở, công ty xe ô tô có thể cống hiến điều gì cho xã hội? Và quan điểm thú vị bất ngờ, coi sáng chế giống như tình yêu, phải vượt qua được lý luận thông thường để nâng lên một tầm mức mới, vượt xa cải tiến thường lệ, đem lại giá trị vượt trội, tiến vào một thế giới mà ta chưa từng biết đến.
Thư Gửi Từ Miến Điện
Thư Gửi Từ Miến Điện là tập hợp các bức thư đáng nhớ Aung San Suu Kyi viết và gửi đăng trên tờ nhật báo Mainichi Shinbun của Nhật Bản trong khoảng từ tháng 11 năm 1995 đến cuối năm 1996 - quãng thời gian bà được tương đối tự do sau nhiều năm bị quản thúc. Cuốn sách là lời bộc bạch của chính tác giả về đất nước và con người Miến Điện, vùng đất xinh đẹp trong các mùa các tháng, các lễ hội, các phong tục truyền thống đa sắc, là lời tôn vinh những quân nhân quả cảm, các học giả, diễn viên và những người dân mạo hiểm cuộc sống của chính họ để ủng hộ cho lý tưởng nhân dân được làm chủ, được quyền bình đẳng… Những bức thư này đã thay bà và hàng triệu người dân Miến vượt ra khỏi biên giới quốc gia, nói lên tiếng nói của chính họ với cộng đồng quốc tế đang quan tâm tới tình hình chính trị nội bộ của Miến Điện.
Những lá thư còn khiến độc giả hiểu được những gì Aung San Suu Kyi phải đánh đổi khi đấu tranh cho tự do của Miến Điện, và rằng chính tình yêu quê hương tha thiết đã giúp bà vững tin trên con đường đấu tranh ôn hòa.
Mở Khóa Thành Công - Bí Quyết Để Luôn Tràn Đầy Động Lực Và Tự Tin Nhằm Đạt Được Thành Công Bạn Mơ Ước
- Nếu bạn muốn đạt được thành công và ý nghĩa hơn cho cuộc sống của bạn.
- Nếu bạn nghĩ rằng bạn xứng đáng nhận được nhiều hơn từ cuộc sống này
- Nếu bạn muốn có được công thức từ tác giả để đạt được bất kỳ mục tiêu nào mà bạn mong muốn
- Nếu bạn đã đọc hàng chục cuốn sách nhưng không ai đưa cho bạn giải pháp hoặc công thức thực tế.
- Nếu bạn đang mệt mỏi vì lãng phí tiền của bạn vào các cuộc hội thảo, khóa đào tạo mà không thực sự mang lại cho bạn bất cứ điều gì
Vậy thì cuốn sách này sẽ dành cho bạn.
Xứ Sở Những Cô Gái Đi Xe Máy Mặc Áo Khoác Hoa
Juli Zeh đã viết ra những quan sát của mình. Về cuộc sống xung quanh và về bản thân mình như một người Đức. Trong sách có những đoạn mô tả hài hước, so sánh cuộc sống ở hai đất nước mà tưởng chừng như hai thế giới khác nhau. Sau vài tuần, cô bắt đầu thấy quen thuộc và gần như hòa nhập với cuộc sống ở Việt Nam.
Vì Sao Con Tôi Không Thích Đến Trường?
“Vì sao con tôi không thích đến trường? của Precht là một cơ xưởng chất đầy những luận cứ vững chãi có thể làm mới lại khoa sư phạm của chúng ta.”
- Tuần báo FOCUS
Vì sao con tôi không thích đến trường? - mở đầu là phê phán kịch liệt, gọi đích danh “thảm họa giáo dục”, và có lẽ đã khiêu khích không chỉ nền giáo dục hiện thời của nước Đức, mà cả những nền giáo dục khác theo mô hình truyền thống đang có nhiều bất cập.
Vì sao con tôi không thích đến trường? tuy viết về giáo dục Đức, nhưng là thông điệp và gợi ý hữu ích cho cả các học sinh, thầy cô, cha mẹ, những người quản lý giáo dục ở ngoài nước Đức. Vừa xuất bản vào năm 2013, cuốn sách sinh động, cuốn hút và có tầm vóc trí tuệ về giáo dục của triết gia Richard David Precht đã trở thành bestseller, khuấy động một cuộc tranh luận sôi sục, như ngọn gió hứng khởi lay chuyển cả cánh rừng xưa cũ, nhen hy vọng về một nền giáo dục ưu việt hơn.
Đối với người đọc Việt Nam, trong tình trạng giáo dục vẫn đang điều chỉnh để hoàn thiện, qua cuốn sách và những tranh cãi của người Đức, chúng ta có thể thu nhận không ít kinh nghiệm để giải quyết các vấn đề của chính mình, với nhiều điểm khá tương đồng với nước Đức ở các cấp độ khác nhau
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi