1. Sách
  2. ///

Tác Giả Hasekura Isuna

Tổng hợp sách của tác giả Hasekura Isuna tại KhoSach.com.vn
bộ sói & gia vị - tập 17 - bản đặc biệt - tặng kèm bookmark + bộ huy hiệu phủ nhũ và huy hiệu tim

Sói và gia vị - series light novel giả tưởng, phiêu lưu nổi tiếng được chấp bút bởi tác giả Hasukura Isuna, minh hoạ Ayakura Jyuu. Câu chuyện xoay quanh hành trình tìm về quê nhà sau hàng trăm năm lưu lạc của nữ thần sói Holo và chàng thương nhân lưu động may mắn Lawrence. Bộ truyện vừa mới tròn 15 năm tuổi và một dự án anime chuyển thể mới cũng được công bố nhân dịp kỷ niệm 15 năm này. Sói và gia vị gồm 16 tập chính truyện, từ khi Lawrence gặp gỡ Holo tại làng Pasloe, họ đã cùng nhau chu du lên phương bắc, lưu lạc tới nơi đảo quốc lạnh lẽo, trước khi hướng thẳng tới Yoitsu để hoàn thành lời hứa dành cho nhau. Tập 17 – tập kết, đánh dấu chặng cuối cùng của cuộc hành trình. Lawrence quyết định gác lại đời thương nhân lưu động và cùng Holo xây dựng mái ấm. Trước khi chính thức về một nhà, Lawrence sẽ còn phải trải qua một thách thức lớn nữa, mang tên lễ thành hôn. Mấu chốt nằm ở những vị khách mời tới tham dự lễ cưới. Holo đã mời tất cả những cô gái mà họ đã gặp gỡ và kết nối trên chuyến hành trình, từ cô tiên nữ chăn cừu Nora, vị thần chim Diana, thợ bạc Fran, nữ tu sĩ Elsa, cho tới cả tình địch của mình là nàng sói xám Eve. Từng chuyến phiêu lưu của cặp đôi, được hồi tưởng lại qua ký ức của những người bạn, hứa hẹn đem tới màu sắc mới đầy thú vị đối với những fan của Sói và gia vị!

Mục lục:

Hồi kết:

Mở đầu

Kết thúc

Thương nhân lưu động và hiệp sĩ với bộ áo giáp xỉn màu

Sói và nụ cười màu xám

Sói và con đường màu trắng

Lời tác giả

Thông tin tác giả:

Hasekura Isuna

Sinh ngày 27/12/1987, là tác giả của tác phẩm đoạt giải bạc trong Giải thưởng tiểu thuyết Dengeki lần thứ 12. Trời đang dần lạnh hơn, thế nên mỗi lần ăn uống thứ gì là anh lại phải chú ý đến định luật bảo toàn khối lượng. Dù sao thì anh cũng đã đến lứa tuổi đó rồi mà. Tuy vậy, trong lúc viết mấy dòng giới thiệu này, anh vẫn đang vừa làm việc vừa ăn bánh nếp tam giác Nama Yatsuhashi.

Minh hoạ bìa: Ayakura Jyuu

Sinh năm 1981 tại Kyoto, mang nhóm máu AB. Hiện nay anh sống tại Kanto, làm việc tự do để kiếm tiền vừa đủ sống. Đến tập này là bộ truyện đã đi tới hồi kết rồi. Xin được chân thành cảm ơn sự ủng hộ của mọi người từ trước tới giờ.

Trích đoạn sách

“Cô đã từng là một con cừu rụt rè nhút nhát ư?”

“Vâng?”

Cô chủ ta hỏi lại rồi hơi ngượng ngùng mỉm cười và gật đầu.

“Vậy thì tôi chắc là một con sói bị thương.”

Eve hướng mắt ra bên ngoài nhìn về phía xa xăm, nhưng có lẽ thứ mà cô ta đang nhìn thấy thực ra là một hồi ức cũ kỹ xa xưa nào đó.

Trước đây, vào lúc cô chủ chỉ vừa bắt đầu quen thuộc với thị trấn hiện tại, mỗi khi có thời gian, đột nhiên nhớ lại quá khứ trước đây, cô ấy cũng thường có ánh mắt như thế.

“Chắc hẳn là bởi nguyên nhân đó…”

“…”

Cô chủ không hỏi lại điều gì, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn Eve – người đang ngồi đối diện.

“… mà tôi chẳng thể trở thành kẻ thứ ba được.”

Cô chủ hơi mở to mắt ra một chút.

Ở đối diện bọn ta, Eve không nhìn ra bên ngoài nữa mà chầm chậm hướng ánh mắt liếc nhìn sang cô chủ. Khóe miệng khẽ nở một nụ cười nhàn nhạt, trông như thể đang cười giễu chính mình.

Có vẻ như Eve ít nhiều cũng có tình cảm với người đàn ông đó. Hơn nữa, ánh mắt của đối phương cho thấy Eve coi cô chủ là người cùng hội cùng thuyền.

Tuy vậy, nếu trí nhớ của ta chính xác thì cô chủ chẳng có chút hứng thú nào với gã kia hết.

Ngay cả khi bắt đầu sinh sống trong thị trấn hiện tại cũng thế, không ít người đã đánh tiếng tiếp cận cô chủ, nhưng cô ấy đều lịch sự từ chối hết.

Mặc dù cô lấy lý do rằng mình là người phục vụ trong nhà Chúa hay gì đó, nhưng sự thật không phải vậy. Cô chủ đơn giản cảm thấy rằng chỉ cần có ta ở bên cạnh là đủ rồi.

Ta khẽ thở “phì” một tiếng nho nhỏ. Bàn tay khẽ vuốt từ đầu xuống cổ ta, cô chủ lên tiếng nói với Eve.

“Bởi vì cừu là giống loài một khi đã bị thứ gì đó thu hút rồi, tất cả thứ khác đều sẽ bị loại ra hết khỏi tâm trí.”

Nghe cô chủ nói, Eve chỉ đành nở một nụ cười khổ, thái độ rõ ràng không chút che giấu.

“Hừm. Nhưng đã như vậy rồi mà cô ta còn dám mời chúng ta đến, đúng là can đảm thật.”

Eve lại lần nữa nhìn ra ngoài, nhưng chắc đến lúc này cô ta mới thực sự ngắm nhìn phong cảnh trước mắt.

“Dám sử dụng tôi làm chân chạy việc vặt – chỉ riêng hành động này thôi đã đủ thấy cô ta can đảm đến đáng sợ rồi. Cô có tin nổi không? Chiếc xe ngựa này tiếp sau đây sẽ còn phải chở thêm ba cô gái nữa rồi mới được đi đến Nyohhira đấy.”

“Hả?!”

“Sững người rồi chứ gì? Thật khiến người ta tức chết đi được. Chiếc xe ngựa đằng sau còn chất đầy đá quý và quần áo đắt tiền nữa đấy. Cô… tên là Norah phải không nhỉ? Cô muốn mượn bao nhiêu quần áo cũng được. Cứ ăn diện trang điểm cho thỏa thích.”

Eve vừa nói vừa nở một nụ cười tàn nhẫn xem ra đã quen sử dụng không biết bao nhiêu lần.

Cô chủ mỉm cười có chút khó xử, nhưng phản ứng ấy cũng dễ hiểu thôi mà. Dù sao thì ngoài ta ra, cô chủ cũng chẳng có mấy hứng thú với những con đực khác.

Tuy nhiên, sau khi chăm chú nhìn xuống chóp mũi của ta một hồi như đang suy nghĩ rất lung, cô ấy chợt ngẩng mặt lên và nói.

“Cô nói đúng, không thể lúc nào cũng chiều chuộng làm hư đám cừu được.”

Người phụ nữ giống hệt loài sói kia bèn nhìn cô chủ ta và nhếch miệng cười.

Ta hơi sửng sốt trước thái độ của cô ấy, vừa tựa người lên đầu gối cô vừa nghĩ về con cừu ngốc nghếch kia, rồi thở “phù” một tiếng.

Lâu lắm rồi mới lên đường du hành, bọn ta cũng có lo lắng đôi chút.

Thế nhưng, chiếc xe ngựa và đồ đạc đi kèm mà cô Eve này sử dụng quá sức sang trọng, lộng lẫy, có lẽ chính vì thế mà bọn ta còn cảm thấy dễ chịu hơn cả nằm ngủ trong nhà thờ xập xệ thông thống gió lùa kia.

Cô chủ ta bình thường vốn đã là một người khỏe mạnh rắn rỏi, ngay đến cả Eve cũng phải thán phục.

Cuộc đối thoại giữa hai người họ diễn ra không thuận lợi lắm, nhưng bầu không khí cũng chẳng khó xử gì nhiều.

Ta đã có thể thoải mái dựa người lên đầu gối của cô chủ mà yên tâm say giấc.

Cứ như vậy, không bao lâu sau, chiếc xe ngựa đã đi tới một thị trấn khác. Có vẻ như chúng ta sẽ đón thêm một hành khách nữa ở nơi này.

Tuy nhiên, trước hết bọn ta sẽ nghỉ ngơi thư giãn một đêm cho thoải mái trong quán trọ, sáng ngày mai mới tiếp tục lên đường.

Chiếc xe ngựa lăn bánh chạy đi giữa sương mù buổi sớm.

Hừm, không biết người mới đến là ai nhỉ?

Ta chỉ vừa mới suy nghĩ đã ngửi thấy một mùi hơi kỳ quái phảng phất lan ra trong không khí.

“… Đây là mùi gì vậy nhỉ?”

“Mùi thuốc.”

“Mùi… thuốc…?”

“Có rất nhiều nhà giả kim sinh sống trong thị trấn này mà. Người tiếp theo mà chúng ta đến đón nghe nói là nhân vật chịu trách nhiệm quản lý những nhà giả kim đó.”

Thợ xay bột, đao phủ hay người chăn cừu… tất cả đều được Eve sử dụng cùng một cách gọi giống như lúc nhắc đến phù thủy hay nhà giả kim.

Đối phương nói nghe như đùa cợt, dọa dẫm trẻ con, nhưng cô chủ ta lại ồ lên đầy vẻ thán phục.

Thấy phản ứng ấy, Eve trông có hơi thất vọng.

“Không cần cảm thấy hiếm hoi đâu, cái mùi tương tự thế này ở Nyohhira chỗ nào cũng có, cô sẽ phải ngửi nhiều đến mức phát ngấy đấy.”

“Ủa, thật vậy sao?”

“Nyohhira là vùng đất nổi tiếng với nhiều suối nước nóng. Cứ vào trong núi, cô nhìn đâu cũng sẽ chỉ thấy toàn những suối tắm khổng lồ choán hết tầm mắt. Cô cứ thử tưởng tượng có một cái bồn tắm lớn bằng hồ nước ấy. Mùi của nước nóng trong suối tắm đại khái cũng như thế này.”

Ta đương nhiên cảm thấy nghi ngờ, nhưng cô chủ ta xem ra đã lập tức tin luôn những gì đối phương nói rồi.

Lần này thì phản ứng của cô chủ đúng như Eve trông đợi. Cô ấy hít vào một hơi và cẩn thận suy ngẫm.

Nhưng nếu có một cái bồn tắm to bằng cái hồ, vậy thì rốt cuộc ai sẽ là người đi đun nước nóng nhỉ? Ta vẫn nghĩ nói như vậy là phóng đại quá mức rồi.

Đúng lúc ấy, xe ngựa rẽ vào một khúc quanh khá rộng rồi chầm chậm dừng lại. Người đánh xe xuống khỏi ghế xà ích và xác nhận lại danh tính của ai đó ở bên ngoài.

Cuộc điều tra có vẻ đã kết thúc suôn sẻ, bởi vì từ ngoài cửa xe vang lên tiếng gõ cộc cộc vào lớp gỗ.

“Mời vào.”

Eve trả lời một cách ngắn gọn và rồi cánh cửa được cung kính mở ra.

Đứng ở trước mặt họ quả nhiên là một phụ nữ trông giống như các phù thủy trong truyền thuyết.

“Tên tôi là Dian Rubens. Xin hãy gọi tôi là Diana.”

Đối phương nở nụ cười tươi rói, mái tóc đen óng nhẹ nhàng đung đưa.

Người phụ nữ này có mùi hương khác với cả cô chủ ta lẫn Eve.

Ngồi xuống cùng một bên với cô chủ, đối phương vẫn giữ nụ cười nhàn nhạt trên khuôn mặt, đưa mắt ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, rồi nheo lại như thể bị lóa.

Ta miễn cưỡng quyết định nằm nép mình dưới chân cô chủ, nhưng thỉnh thoảng vẫn liếc nhìn lên để ý tới những chuyện xảy ra phía trên đầu mình.

Eve cũng có cùng phản ứng với ta, còn cô chủ thỉnh thoảng lại len lén nhìn trộm Diana.

Ta đại khái hiểu được tại sao họ lại làm vậy.

Chắc hẳn mọi người đang băn khoăn một người phụ nữ có phong thái như thế này sao lại có quan hệ với con cừu ngốc nghếch kia cơ chứ?

“Đúng rồi, nhân tiện cho hỏi…”

Người mở đầu câu chuyện lại là Diana – người phụ nữ trông giống một con chim đen tuyền ấy.

“Hai người là bạn của nhau à?”

Dựa vào nụ cười điềm tĩnh và dáng vẻ ấy, liếc nhìn qua người ta sẽ nghĩ ngay đấy hẳn ấy là biểu hiện của tính cách điềm đạm, dịu dàng. Tuy nhiên, thẳng thắn mà nói, khứu giác của ta cho biết bản chất của con chim này không giống như cô chủ, mà tương tự như Eve thì đúng hơn.

Khuôn mặt chán chường chẳng có gì thay đổi, Eve nhìn thẳng vào cô Diana với vẻ xấc xược, vô lễ, tay vẫn chống cằm nhưng miệng lên tiếng đáp.

“Trông giống như vậy sao?”

“Không phải à?”

Vẻ mặt của Diana chẳng chút lúng túng. Đối phương vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi và chầm chậm đưa mắt nhìn sang đối tượng đang ngồi bên cạnh: cô chủ của ta.

“Tôi không nghĩ anh ta đủ năng lực để có các mối quan hệ với nhiều người cùng một lúc. Vì vậy tôi mới nghĩ chắc hẳn hai người là bạn anh ta.”

Nghe thấy câu ấy, trong một thoáng cô chủ ta không nhịn được mà mỉm cười tươi rói. Cố gắng lắm mới kiềm chế nổi, cô ấy nhăn mặt khó xử, vì bất cứ lúc nào cũng có thể bật cười lên. Cô chủ quay sang nhìn Eve.

“Về điểm này thì tôi đồng ý.”

bộ combo sói & gia vị: tập 11 đến tập 14 (bộ 4 tập)

Combo Sói & Gia Vị: Tập 11 Đến Tập 14 (Bộ 4 Tập)

Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).

Sói & Gia vị kể về cuộc chiến giữa những gã theo nghiệp thương nhân, những kẻ luôn phải nay đây mai đó chu du khắp các thành phố và vận dụng trí thông minh - và đôi khi là mánh khóe, thủ đoạn - cùng kinh nghiệm của mình để đạt mục đích duy nhất: kiếm tiền! Lawrence là một thương nhân như vậy. Anh 25 tuổi và khá sành sỏi trong nghề. Vào một đêm, anh gặp một cô gái dưới ánh trăng, nhưng đó không phải một cô gái bình thường, mà là một cô gái có đôi tai và chiếc đuôi của loài sói. Quãng thời gian một mình trên ghế lái xe ngựa của anh kết thúc, một chặng đường mới với người bạn đồng hành kì quặc bắt đầu…

Sức hút của Sói & Gia vị không chỉ nằm ở những cuộc đấu trí gay cấn giữa những kẻ thương nhân luôn tìm cách lừa lọc nhau, mà còn nằm ở kho tàng kiến thức phong phú và thú vị tác giả đã đưa vào trong xuyên suốt 17 tập của bộ truyện. Bạn đã bao giờ tìm hiểu về tiền tệ thời trung cổ chưa? Bạn có thắc mắc nếu như một đồng bạc của một quốc gia được thay bằng một đồng bạc mới với hàm lượng bạc cao hơn hoặc thấp hơn, thì các thương nhân sẽ làm cách nào để kiếm bộn tiền không? Bạn có biết đến sự tồn tại của các thương hội, cơ chế hoạt động của họ? Và Giáo hội có sức ảnh hưởng ghê gớm thế nào đến kinh tế thời trung cổ?

Những câu hỏi trên sẽ được giải đáp thông qua những câu chuyện của Lawrence và Holo. Đan xen vào những câu chuyện đó, mối quan hệ giữa hai nhân vật chính cũng là điểm sáng của bộ truyện. Tính cách nhân vật được tác giả khắc họa vô cùng rõ nét. Một Lawrence sành sỏi trong nghề, nhưng khi đứng trước một Hiền giả sói đã sống vài trăm năm như Holo, đôi khi anh chỉ là một cậu nhóc. Thế nhưng Lawrence là mẫu nam chính rất đáng tin cậy. Holo là một mẫu nhân vật sắc sảo, thông minh đồng thời cũng có nhiều nét đáng yêu. Hai người thường có những câu đối đáp ẩn ý, móc mỉa nhau nhưng thông qua đó người ta lại cảm nhận rõ tình cảm họ dành cho nhau. Đó là một mối quan hệ thực sự thú vị!

1. Sói & Gia Vị - Tập 11

2. Sói & Gia Vị - Tập 12

3. Sói & Gia Vị - Tập 13

4. Sói & Gia Vị - Tập 14

bộ bộ sách sói & gia vị - tập 13 & 14 (bộ 2 tập)

Bộ Sách Sói & Gia Vị - Tập 13 & 14 (Bộ 2 Tập)

Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).

Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.

Bản combo 2 tập 13 và 14 của Sói và gia vị, với những câu chuyện thả thính bên lề của cặp đôi Lawrence và Holo trong chuyến hành trình đầy rẫy những đoạn hội thoại ngốc nghếch khi vẫn chỉ có 2 người trong chuyến hành trình ấy, cho tới mẩu truyện ngắn về cô gái chăn cừu nhận được rất nhiều sự yêu mến từ độc giả, đã từng cùng nhóm Lawrence trải qua một vụ náo động do buôn lậu vàng, về cuộc sống sau này của cô cùng chú chó trung thành dũng cảm Enek. Phần chính truyện của Sói và gia vị tiếp tục ở tập 14, khi cả nhóm quay ngược trở lại Lenos để hướng tới phương bắc. Với chiếc bản đồ mà Fran vẽ cho, những tưởng họ có thể thuận lợi tìm về quê hương Yoitsu của Holo. Nào ngờ, một biến cố bất ngờ xảy ra, sự vận động của dòng chảy hàng hóa cho lính đánh thuê cùng tin đồn về một cuốn sách cấm ghi chép lại kỹ thuật khai khoáng chỉ cho Lawrence thấy viễn cảnh Yoitsu sẽ bị xới tung lên để thực hiện mưu đồ cho những kẻ quyền lực. Và rất có thể khi ấy, Holo sẽ một lần nữa bị cuốn vào cuộc chiến với con người, kéo theo những hệ lụy mà anh không thể tưởng tượng được. Lawrence bị buộc phải đưa ra lựa chọn, hoặc tự mình ngăn chặn cuốn sách cấm kia đến tay những kẻ mang dã tâm và không thể cùng Holo tới Yoitsu, hoặc cứ lờ đi mọi chuyện mà đi cùng Holo tới Yoitsu với một nỗi bất an lơ lửng trước mặt. Đứng trước quyết định đau đớn này, cả Lawrence và Holo đều đưa ra lựa chọn của mình….

bộ sói & gia vị - tập 14

Sói & Gia Vị - Tập 14

Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).

Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.

Thợ bạc Fran Vonely  cuối cùng cũng vẽ cho Lawrence tấm bản đồ vùng đất phía bắc. Những tưởng có thể đi cùng Holo đến Yoitsu, nhưng khi quay lại thị trấn Lenos, anh lại bị cuốn vào một vụ bất ổn liên quan đến sách cấm.

Bên trong cuốn sách này là những ghi chép về một kỹ thuật có khả năng đẩy Yoitsu rơi vào hiểm cảnh. Tuy nhiên, nếu như tham gia vào vụ làm ăn liên quan đến cuốn sách, Lawrence sẽ không có đủ thời gian để đi đến Yoitsu cùng Holo, và phải quay trở lại con đường thương nhân lưu động ngay sau đó… Đứng trước một quyết định đau đớn, rốt cuộc Lawrence sẽ lựa chọn điều gì?

Tập 14 bắt đầu cao trào của Sói và gia vị

Bố cục sách:

Chương mở đầu

Chương I

Chương II

Chương III

Chương IV

Chương kết

Lời tác giả…

Trích dẫn:

“Một cuốn sách về cấm thuật à?”

Eringin lặp lại ngắn gọn, chăm chú quan sát Le Roi.

Bình thường người thương nhân buôn sách này lúc nào cũng sử dụng những mánh lới pha trò làm vũ khí, nhưng lúc này vẻ mặt của ông ta lại nghiêm túc đến lạ lùng.

“Có vẻ như cuốn sách đó là bản chép tay của một cuốn sách đã bị đưa vào danh mục cấm trong Công đồng đại kết[1] lần thứ hai, diễn ra cách đây ba mươi tư năm. Cuốn sách gốc đã bị thiêu rụi rồi. Trong các ghi chép chỉ nói rằng tác giả của cuốn sách đã bị giam cầm. Tuy nhiên, trong giới thương nhân buôn sách chúng tôi lưu truyền lời đồn đại rằng, có một người học trò của ông ta đã chạy thoát, mang theo bản thảo và tự tay viết ra một bản khác của cuốn sách. Tuy nhiên, không thể chắc chắn được có bao nhiêu phần thật giả. Tôi cũng từng nghe nói có vô số những trò lừa đảo lợi dụng những câu chuyện như thế này, nhiều không đếm xuể.”

Bản chép tay và phần chú thích thường xuyên bị sử dụng làm công cụ lừa đảo.

Col cũng đã từng bị cuốn vào một trò lừa lọc tương tự, cuối cùng đành rơi vào cảnh phải chạy trốn khỏi thủ đô của tri thức - Aquent.

“Vậy ý anh là lần này không phải lừa đảo?”

“Đúng vậy, chi tiết mọi chuyện thì như tôi vừa giải thích khi nãy.”

Le Roi không chút do dự kể lại toàn bộ mọi chuyện, từ đoạn phát hiện ra căn hầm chứa sách ở tu viện, cho đến lá thư của người hát rong.

Theo một cách nào đó, câu chuyện của Le Roi quá mức trôi chảy lưu loát. Tuy nhiên, không cần biết thật giả thế nào, nhưng sự nhiệt tình hăng hái của ông ta chắc chắn là thật.

Eringin nãy giờ đang chăm chú quan sát Le Roi, bất ngờ hướng ánh mắt về phía Lawrence.

“Anh Lawrence cũng chưa chắc chắn được chuyện này thật giả ra sao, đúng chứ?”

“Đúng vậy.”

“Nghe từ những gì ngài đây nói thì đây có vẻ là một phi vụ làm ăn nguy hiểm, vẫn còn rất nhiều điểm đáng phải nghi ngờ. Lúc làm người trung gian giới thiệu cho chúng tôi vụ này… anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng chưa?”

Lời đe dọa ông ta nói ra núp dưới bóng của một câu bông đùa. Lawrence chỉ gật đầu, đáp ngắn gọn:

“Tôi đã được nghe từ một người quen về sự lợi hại của Le Roi.”

Sự “lợi hại” này chủ yếu mang ý nghĩa tiêu cực, thể hiện ở tính gian xảo và sự nhanh trí của ông ta, nhưng trên thực tế, từ này còn có thể bao gồm cả sự kiên trì bất chấp tất cả để đạt được mục đích của Le Roi nữa.

Eringin hơi nghiêng đầu, chỉ có môi là thoáng mỉm cười.

Tuy vẻ mặt vẫn nghiêm nghị nhưng Le Roi đã bắt đầu căng thẳng tới nỗi phải lau mồ hôi túa ra như tắm.

“Vấn đề không phải là tiền, đúng không?”

Đôi mắt của Eringin nhắm lại, hơi cuối xuống một chút, giống như thể đang lần theo ký ức.

Chắc hẳn ông đang hồi tưởng lại những chuyện xảy ra ngày hôm đó, khi vụ bạo động diễn ra ở thị trấn Lenos.

Vào ngày ngày ấy, Lawrence đã từ chối vụ làm ăn có thể đem lại một món lợi nhuận khổng lồ mà Eve đề nghị và trở lại thương hội này.

Mục đích chẳng phải điều gì khác, mà chính là để đưa Holo trở về.

“Anh có sự gắn bó sâu sắc với vùng đất phía Bắc thì phải?”

Ấy cũng chính là cụm từ mà Le Roi đã sử dụng.

Eringin mỉm cười để lộ hàm răng trên gương mặt có chút sửng sốt.

“Đây đúng là một điều nghe chẳng dễ chịu gì đối với những người làm nghề như chúng tôi.”

Philon không muốn làm người trung gian bởi đúng một lý do duy nhất: thương hội Delink là nơi chuyên buôn bán nô lệ.

Lính đánh thuê chủ yếu có hai nguồn thu nhập chính.

Cướp bóc tài sản và buôn bán nô lệ.

Tiền công được người chủ thuê trả không phải là thứ họ quan tâm lắm.

Vốn dĩ họ chưa chắc đã nhận được tiền công, nếu có trả thì cũng chỉ là một khoản ít ỏi vào lúc tuyển mộ ban đầu. Tuy nhiên, họ vẫn luôn tranh nhau tìm kiếm chủ thuê, chỉ đơn giản là vì để có thể danh chính ngôn thuận cướp bóc tài sản.

Lawrence giới thiệu Le Roi cho thương hội này bởi anh nghĩ như vậy có thể giúp được gì đó cho vùng đất phía Bắc, dù theo một cách vòng vo gián tiếp. Tuy nhiên, trong khoảng thời gian sắp tới, chắc chắn thương hội Delink sẽ lợi dụng âm mưu của thương hội Debau, cũng như sự hỗn loạn ở vùng đất phía Bắc để có thể thu được những khoản lợi nhuận khổng lồ.

Anh hoàn toàn không thể mường tượng được, rốt cuộc liệu sẽ có bao nhiêu người bị bắt và bán làm nô lệ, trong khi quê hương của họ thì bị thiêu rụi trong chiến tranh?

“Tuy nhiên, nhiệm vụ của hiền giả là suy nghĩ đau đầu nhức óc, nhiệm vụ của tu sĩ là sửa chữa sai lầm, còn nhiệm vụ của thương nhân chúng ta là thỏa mãn nhu cầu của mọi người. Nếu đã vậy, ông Le Roi rốt cuộc là đang hành động nhằm thỏa mãn nhu cầu của ai đây?”

Cuộc đàm phán lại tiến thêm một bước xa hơn.

Le Roi ngay lập tức hắng giọng và trả lời:

“Người thuê tôi là ngài Nicholas ở Công quốc Laondirre. Nếu đó không phải là sách cấm… à ừm, thì vị đó chẳng có chút hứng thú nào hết.”

Trông thấy vẻ mặt ấy của đối phương, Eringin lặng lẽ bật cười rồi đưa nắm tay lên che miệng như thể bị ho.

Là một kẻ buôn bán nô lệ, chắc hẳn ông ta cũng đang nhớ lại một yêu cầu vô lý khó tin nào đó của khách hàng.

“Ồ không, thật thất lễ quá. Chỉ là, vừa rồi có phải anh nói là ngài Nicholas không nhỉ?”

“Vâng.”

“Bản danh sách khách hàng của chúng tôi… tất cả đều được ghi ở đây, nhưng sao lại không thấy tên của vị đó nhỉ…”

Vừa nói, ông vừa gõ gõ lên thái dương mình.

“Nhưng thôi, tạm thời bỏ qua chuyện không biết ngài Nicholas này có thật sự tồn tại hay không…”

Trong khoảnh khắc, Le Roi đang định hăng hái giải thích điều gì đó, nhưng Eringin chỉ đưa tay lên ngăn ông ta lại.

Dường như Eringin cũng không quan tâm quá nhiều đến chuyện nhân vật ấy có thực sự ở đó hay không.

Vậy ông ta hỏi thế là có ý gì? Họ có thể chứng minh rằng những gì mình nói là sự thật bao nhiêu lần cũng được, thế nhưng nếu như đối phương không định nghe lời giải thích thì họ còn có thể làm gì được chứ?

Trong lòng của Lawrence lúc này chỉ thuần túy là tò mò.

Eringin chỉ buông ra một câu hỏi sắc bén:

“Vậy các anh dự định sẽ kiếm được bao nhiêu lợi nhuận?”

Về cơ bản, các thương nhân nỗ lực gắng sức, tất cả chỉ vì lợi nhuận mình kiếm ra.

Nếu đã như vậy thì đây chính là câu hỏi quan trọng bậc nhất.

Khi lên kế hoạch, người ta sẽ phải xây dựng từ lập trường của mình trước. Hơn thế nữa, chẳng có thương nhân nào mà lại không cân nhắc đến lợi nhuận cả.

Thế nhưng, điều thú vị là trong giai đoạn tạo lập kế hoạch, dù là một thương nhân bình tĩnh lý trí đến thế nào thì chỉ cần đến bước dự đoán lợi nhuận, họ đều sẽ trở nên mù quáng. Mức lợi nhuận tính toán ban đầu có lúc thì nhiều đến bất thường, có lúc lại ít tới không ngờ đến.

Anh còn nghe nói rằng, quy mô của kế hoạch càng lớn thì sự chênh lệch giữa dự đoán và thực tế lại càng rõ rệt. Thầy của anh từng bảo, đó là bởi dù có cố gắng thế nào đi chăng nữa thì con người cũng chẳng thể nào điềm đạm tỉnh táo đến mức hoàn hảo được.

Nếu như Le Roi có mưu đồ hiểm độc nào khác, chắc chắn ông ta sẽ đưa ra một con số bất thường.

Những người lập kế hoạch để đạt được lợi nhuận sẽ chỉ mơ đến lợi nhuận, còn những người lập kế hoạch để nói dối sẽ chỉ tập trung vào chi tiết kế hoạch đó.  

Hơn thế nữa, những người nói dối đương nhiên sẽ không tin tưởng vào lời nói dối của mình, cũng chẳng hề mơ mộng tới chuyện kiếm lời.

“Nếu tính theo đồng vàng lumione…”

Nhưng Le Roi lại đối đáp hết sức rõ ràng:

“Tôi dự định bán nó với giá một trăm hai mươi đồng vàng.”

“Tôi nghe nói rằng chiếc áo khoác của vương phi Vương quốc Alain cũng có giá khoảng tầm đó.”

Eringin đang muốn hỏi, liệu có cơ sở nào cho con số đó không?

“Thị trường cho loại hàng hóa này ngập tràn những suy đoán và hư danh, tuy nhiên theo những gì tôi được nghe thì cuốn sách Trái tim của thần và sắt của nhà giả kim thuật Aran Mihail được bán với mức giá đúng một trăm lumione. Tôi tin chắc rằng, giá của cuốn sách này sẽ không thấp hơn thế.”

Ấy là mức giá chẳng thể nào tin được, chỉ cho một cuốn sách.

Tuy nhiên, nếu nhìn nhận một cách khách quan, dường như trong những ngành buôn bán những món đồ vô lý khó tin này thì chẳng có lý do gì để người ta không nhắm tới một mức lợi nhuận vô lý đến khó tin cả.

Eringin vẫn chăm chú quan sát Le Roi, không hề chớp mắt.

Cho đến tận khi ông ta nhắm mắt lại, Le Roi mới dám hít một hơi thật sâu.

“Vậy còn giá trị của cuốn sách được đưa ra làm tài sản thế chấp?”

“Chỉ cần đưa cuốn sách này cho một nhà buôn sách hàng đầu, nhất định có thể lập tức lấy được ba mươi đồng vàng.”

Ngay từ lúc bắt đầu cuộc thương lượng này, Le Roi đã đưa ra một cuốn sách khác. Mặc dù kích thước khá lớn nhưng bìa bọc của nó lại rất đơn giản mộc mạc, trông như kiểu nếu sử dụng nó với mục đích trang trí giá sách, chắc chắn chỉ có thể nhét nó vào để lấp đầy khoảng trống ở những ngăn bên dưới.

Mặc dù đối với Lawrence thì cuốn sách này trông chẳng có giá trị gì hết, nhưng mức giá của nó lại gần đủ số tiền vốn mà anh cần để mở cửa hàng trong mơ của mình ở một thị trấn. Tuy rằng anh biết núi cao bao giờ cũng có núi khác cao hơn, nhưng lúc này anh chỉ cảm thấy, hóa ra có nhiều núi cao đến nghẹt thở như vậy.

Eringin thậm chí còn chẳng thèm gật đầu, ông ta chỉ rung một chiếc chuông nhỏ đặt trên bàn.

Sau đó, cánh cửa lặng lẽ không tiếng động mở ra, một cậu thiếu niên bước vào, ghé vào tai chủ nhân nói điều gì đó.

Eringin cuối cùng cũng gật đầu, còn cậu thiếu niên thì cúi đầu thật thấp và đi ra khỏi căn phòng.

“Tôi sẽ cho anh vay tám mươi đồng vàng. Như vậy đã đủ hay chưa?”

Le Roi thở ra một hơi ngắn ngủi, lớn giọng như thể thét lên.

“Đủ rồi.”

“Tuy nhiên, dù vụ mua bán này có diễn ra thuận lợi hay không, chúng tôi cũng sẽ lấy hai mươi đồng vàng chi phí hoa hồng.”

Khoản tiền này chỉ thấp hơn một chút so với giá trị của cuốn sách được sử dụng để thế chấp.

Điều này có nghĩa là dù cho giao dịch có thất bại đi chăng nữa, họ vẫn sẽ còn chút ít tiền lộ phí để trở về miền Nam.

“Và có một điều kiện nữa.”

“Là gì…”

Thế nhưng, câu nói đó không hàm chứa vẻ ngạc nhiên, mà giống như đang khẳng định dù chuyện gì cũng được.

Eringin đợi cho đến khi Le Roi đã ho xong rồi mới tiếp tục:

“Việc làm ăn của những người như chúng tôi cũng tương tự như đánh bạc vậy. May mắn đóng vai trò vô cùng quan trọng. Nếu như có thể, chúng tôi vẫn muốn tiếp tục thuận buồm xuôi gió để được ngồi trên mấy chiếc ghế này lâu thêm một chút.”

Ánh mắt của ông ta liền hướng về phía Lawrence.

“Điều kiện của tôi là, anh phải đi cùng để mua cuốn sách đấy. Anh hãy quan sát, lắng nghe, và nếu như anh không thấy có vấn đề gì, vậy thì chúng tôi sẽ cho vay tiền. Đó chính là điều kiện mà chúng tôi đưa ra.”

bộ sói & gia vị - tập 4

Sói và Gia vị (Ookami to Koushinryou/Spice and Wolf) là một series light novel đình đám được phát hành vào năm 2006 của tác giả Isuna Hasekura. Sói & Gia vị đã tạo nên một cơn sốt cực lớn khi ở ngay những tập đầu tiên của series, bộ light novel này đã ghi tên mình vào hàng loạt bảng xếp hạng danh giá, cũng như đem lại doanh số bán ấn tượng (năm 2009, Sói & Gia vị được ghi nhận là đã bán được khoảng 3,5 triệu bản).

Ra mắt cùng thời điểm với Cô gái văn chương (Bungaku Shoujo), bộ light novel ăn khách của nữ nhà văn Nomura Mizuki, nhưng trong khi Cô gái văn chương ở thời điểm mới ra mắt (2007) chỉ lọt vào top 8 bảng xếp hạng Kono Light novel ga Sugoi! thì Sói & Gia vị đã chiếm ngôi đầu bảng xếp hạng, và đứng thứ năm trong hai năm liên tiếp sau đó. Cũng trong năm 2007, bảng xếp hạng này đã vinh danh Holo là Nhân vật nữ chính được yêu thích nhất năm.

Nhằm mục tiêu tìm ra quê hương Yoitsu của thần sói Holo, chàng thương nhân lưu động Lawrence hướng cuộc hành trình của mình về phía Bắc. Dựa vào thông tin thu thập được từ thị trấn ngoại giáo Kumersun, hai người bắt đầu cuộc hành trình đến ngôi làng Tereo. Người ta nói rằng linh mục của giáo đường làng Tereo biết nơi ở của vị tu sĩ chuyên thu thập những câu chuyện về những vị thần dị giáo. Tuy nhiên, khi đến nhà thờ, Lawrence và Holo lại gặp phải cô nàng cộc cằn Elsa. Thêm vào đó, họ lại bị cuốn vào rắc rối của ngôi làng. Liệu hai người có thể tìm thấy manh mối về Yoitsu và an toàn rời khỏi nơi này hay không…

Một câu chuyện huyền huyễn đặc biệt, tập 4 của Tác phẩm đạt “giải bạc” tiểu thuyết Dengeki lần thứ 12.

Thông tin tác giả:

Hasekura Isuna sinh ngày 27 tháng 12 năm 1982.

Học khoa học vật lý đồng thời là tác giả tác phẩm đoạt giải bạc của giải tiểu thuyết Dengeki lần thứ 12, anh vừa trải qua những ngày tháng vui vẻ vì có thể tạo ra thứ gì đó cho riêng mình, vừa khóc với thực tế cần hoàn thiện đủ các tín chỉ cho việc học. Anh tin tưởng rằng nguyên do mỗi lần bản thân hoa hết cả mắt khi nhìn vào các công thức là bởi lỗi của sinh học lượng tử.

1
Kiến Thức Chia Sẻ là chuyên trang chia sẻ tài liệu học tập hay và sách PDF miễn phí, giúp người học tiếp cận nguồn kiến thức phong phú và đa dạng. Từ sách giáo trình, tài liệu ôn thi đến ebook chuyên ngành, trang web cung cấp đầy đủ nội dung chất lượng, hỗ trợ học tập hiệu quả. Với giao diện thân thiện và kho tài nguyên cập nhật liên tục, đây là địa chỉ tin cậy cho mọi đối tượng học sinh, sinh viên, và người đam mê tri thức. Truy cập ngay để khám phá và tải sách PDF hoàn toàn miễn phí!

VỀ KIENTHUCCHIASE.COM

icon shopee