Thương Quá Nục Ởi!
Có ruốc là bữa cơm gia đình bỗng rộn vui. Giọng cười nói xen lẫn tiếng bánh tráng được bẻ, nghe rôm rả hết sức và cũng đầy chấ âm nhạc chứ bộ. Hết mùa ruốc, mâm cơm sẽ có các thứ đồ biển đồ đồng khác thế vào. Nhưng ăn miếng thịt gà thịt heo, nhai miếng cá hố chiên, con cá lúi kho nghệ tươ vẫn da diết một nỗi nhớ ruốc. Nỗi nhớ không bộp chộp nông nổi mà đằm thắm dịu êm, để rồi thầm nghĩ. Ước gì Giêng Hai đừng theo bước chân thời gian mà vút qua để cho ruốc còn được nấn níu ở lạ
(Trích Giêng Hai níu ruốc)
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi