Truyện dài thiếu nhi Anh Thảo và Cỏ Dại sẽ đưa các bé cùng phiêu lưu trên những miền đất của mẹ thiên nhiên. Câu chuyện được bắt đầu trong một vùng đất tưởng tượng: “Từ thuở xa xưa, xưa ơi là xưa, có một vùng đất thuộc phía Bắc Đông Nam Á, nằm gần eo biển Malacca tiếp giáp với bán đảo Mã Lai và đảo Sumatra được gọi là xứ sở Thiên Đường Xanh Thiên Đường Xanh như một chiếc khiên khổng lồ, nằm lọt thỏm giữa vùng rừng núi trùng điệp, phần giữa trũng xuống, hai bên cong lên tạo thành hình vòng cung, nhìn từ trên cao sẽ thấy nơi này giống một cái phễu. Hai nhân vật chính là hai cô bé Anh Thảo và Cỏ Dại với những năng khiếu cá nhân thiên bẩm sẽ cùng nhau khám phá những điều mới lạ bên ngoài ngôi nhà của mình.
Như một điều hiển nhiên, thiên nhiên đã mang đến cho con người những gì thì cũng có thể lấy đi tất cả. Nhà sinh vật học Sylvia Earle có nói: “Phần còn lại của thế giới (thiên nhiên) có thể tiếp tục sống mà không có chúng ta, nhưng chúng ta không thể tồn tại nếu thiếu đi chúng”. Chúng ta hãy đối xử với thiên nhiên một cách có trách nhiệm vì một tương lai tốt đẹp hơn, các bạn nhé!
Trích Thiên Đường Xanh:
Bên cửa sổ xuất hiện một cô bé khoảng mười một tuổi, nước da trắng như tuyết, mái tóc tết đuôi sam màu hạt dẻ đến ngang vai, đôi mắt em màu xanh trong veo như màu của nước biển, nom rất chi là thông minh, nhìn vào đó bạn sẽ ngạc nhiên như trông thấy được cả một đại dương mênh mông… Em là Anh Thảo – em được đặt tên theo một loài hoa mà mẹ em yêu thích. Anh Thảo được mệnh danh là hoa vương giả bởi vẻ đẹp quý phái, sang trọng. Loài hoa này còn tượng trưng cho sự duyên dáng, mạnh mẽ. Song, Anh Thảo lại là một cô bé mỏng manh, khéo léo và vô cùng đáng yêu. Cái đáng yêu của Anh Thảo hoàn toàn bẩm sinh, đặc biệt em có thể nói chuyện được với loài vật. Một khả năng kỳ lạ nhưng cũng mang đến cho Anh Thảo không ít phiền phức khi bố mẹ em không cho đó là điều đặc biệt. Trái lại, họ lo lắng khi thường xuyên bắt gặp con gái ngồi nói chuyện với đàn kiến, thậm chí cả những con sâu trong rất nhiều giờ liền.
Cư dân ở đây phân bố không đồng đều, họ sống rải rác trên các sườn đồi, chân núi trong khi mỗi gia đình lại cách nhau khá xa, đi hết nửa ngày nếu may mắn mới nhìn thấy một nóc nhà nên Anh Thảo chẳng có lấy một đứa trẻ để chơi cùng, vì vậy em chỉ còn biết làm bạn với loài vật. Đó là một điều thú vị mà không phải ai cũng có được.
Trích Lời nguyền của nữ thần Trái Đất:
Em là Cỏ Dại, một cô bé mười hai tuổi nhưng nhỏ nhắn hơn so với những bạn cùng trang lứa, bù lại em rất nhanh nhẹn, khéo léo trong mọi việc và có thể đảm đương được gần như hầu hết những thứ mà một đứa con trai có thể làm như bắn cung, ném lao, phi tiêu đều rất cừ. Cỏ Dại có mái tóc ngắn màu vàng xoăn tít và xù lên trông như đuôi con công, phần đỉnh đầu màu đỏ quạch và nhạt dần cho đến đuôi tóc thì lại chuyển dần thành màu vàng. Em có đôi mắt rất sáng và tinh anh của loài báo. Quần áo em mặc được làm từ sợi cây đay. Da em cũng đen bóng, một màu đen huyền bí. Đúng như tên Cỏ Dại, em có sức sống và ý chí vươn lên mạnh mẽ. Trong lòng em luôn nung nấu một ý nghĩ điên rồ là phải tìm cách hóa giải lời nguyền cho quê hương mình và xin sự tha thứ từ vị nữ thần Trái Đất.
Khi phải chứng kiến tất cả những điều này, vị nữ thần Trái Đất đau đớn đến mức đã nhỏ những giọt lệ to tướng, chúng lăn dài trên má rồi rơi xuống đất tựa hồ những trận mưa đá dữ dội trút xuống, với độ cao và tốc lực mạnh đến nỗi đã tạo thành những hố sâu hun hút (mà sau này theo dân gian người ta gọi đó là những cái giếng hoặc hồ nhỏ). Khi quá trình chia cách hai nơi kết thúc, bà đã gieo một lời nguyền cho vùng đất phía Tây. Từ đây nơi này phải chịu sự soi chiếu vô cùng gay gắt từ Mặt Trời giống như một quả cầu lửa phả xuống hơi nóng, sự oi bức đến ngạt thở.
Những đợt nóng và tần suất cũng được gia tang thêm sau từng năm để con người ở nơi này luôn sống trong khổ sở vì nắng nóng, khô hạn. Sau đó vị nữ thần lui về cánh rừng sâu, bà ẩn mình tại một trang trại nhỏ, sống một cuộc đời buồn khổ và mang lòng oán hận loài người kể từ đó.
Trích Lạc vào cánh đồng bồ công anh:
Trước mắt bọn trẻ là một cánh đồng hoa bồ công anh, những bông hoa trắng muốt giống như nàng công chúa mặc váy được gió thổi tung lên như những vũ công đang múa ba lê. Cánh đồng hoa được bao quanh bởi những hàng cây trắc bá diệp mọc san sát nhau, những cành cây như những cánh tay vươn dài ôm gọn cánh đồng hoa, như người mẹ vòng tay ôm đứa con nhỏ vào lòng.
Cỏ Dại lẫn Anh Thảo dường như không tin vào mắt mình, cảnh tượng trước mắt quá đỗi xinh đẹp, quá đỗi yên bình so với những gì chúng vừa bỏ lại phía sau lưng. Nơi đây như tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài, như một khung cảnh mộng ảo chốn thần tiên.
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.