Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 10
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Nghỉ đông. Thời điểm những ngày cuối năm thành thơi và tiếp đến sẽ là năm mới. Do phải ra ngoài nhiều hơn tưởng tượng để đi lễ đầu thi đỗ và mua sắm nên ngay đầu năm, Hachiman đã gặp phải Yukinoshita Haruno, Hayama Hayato và… Sau những khoảng thời gian đã trải qua cùng với nhau, có thể thấy rằng mọi người đã biết về nhau chút ít. Thế nhưng hẳn vẫn còn rất nhiều điều mà họ chưa hề biết đến. Cả bây giờ, cả từ giờ về sau cũng vậy. Chỉ còn chút ít thời gian nữa là năm lớp Mười Một sẽ kết thúc. Càng muốn trân trọng quãng thời gian này bao nhiêu, mọi người càng nhút nhát bấy nhiêu. Dù có suy nghĩ đến mức nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm ra được câu trả lời. Dù có chạy lâu cỡ nào cũng không tìm thấy đích. Những mối quan hệ mới, khoảng thời gian mới dành cho những cô cậu này lại bắt đầu.
Tập thứ 10 của Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Thường bị phê phán là dáng vẻ bận bịu và thiếu ngủ của mình khiến cho người khác rất khó chịu nhưng tôi có muốn thế đâu, phần lớn những lúc như vậy chỉ đơn thuần là tín hiệu SOS mà thôi. Tuy tinh thần tôi yếu ớt nhưng thể lực tôi lại mạnh mẽ đến mức thừa thãi
Ponkan 8
Đến mùa nằm dưới bàn sưởi ăn kem rồi
Bố cục sách:
Ghi chép thứ nhất: Có lẽ, đó chẳng phải lời bộc bạch của ai cả.
Chương 1: Cuối cùng thì Hikigaya Komachi cũng đi cầu nguyện
Chương 2: Như mọi khi, Yukinoshita Haruno lại đến phá bĩnh
Chương 3: Chẳng biết từ bao giờ, Isshiki Iroha đã trở thành khách quen
Chương 4: Dẫu vậy, Miura Yumiko vẫn muốn được biết
Chương 5: Cho tới ngày ấy, Totsuka Saika vẫn sẽ đợi
Chương 6: Yukinoshita Haruno lộng lẫy tan biến vào trong bóng tối
Ghi chép thứ hai: Hoặc có thể, đó là lời bộc bạch của tất cả mọi người
Chương 7: Lúc nào Hayama Hayato cũng đáp ứng kỳ vọng của mọi người
Chương 8: Cứ thế, quá khứ và tương lai của mọi người hoà lẫn vào nhau rồi tập kết ở hiện tại
Ghi chép thứ ba: Nếu như vậy thì đó là lời bộc bạch của ai đây
Chương 9: Nhưng rồi, Yukinoshita Haruno đã nói như thế này
Lời bạt
Trích dẫn:
“Hikigaya, cậu... bị thương à?”
Yukinoshita nheo mắt lại với vẻ thương tâm khi liếc về phía đôi chân của tôi.
“Ờ, một chút thôi.”
Tôi không thể nói mình bị vướng chân vào nhau rồi ngã lăn ra được. Nghe tệ lắm. Với lại như thế thì giống hệt như lúc nạn nhân của một vụ bạo hành gia đình đang viện cớ còn gì. Kiểu như “Không phải đâu! Vết thương này là do bị ngã thôi mà!” ấy. Không thể để cậu ta lo lắng thừa thãi rằng tôi đang bị bạo hành gia đình được.
“Đáng lẽ cậu phải sơ cứu ở đấy luôn chứ. Chỗ đó cũng có nhân viên y tế mà.”
“Lúc tôi đến đích thì không còn ai nữa rồi...”
Nghe tôi trả lời vậy, Yukinoshita bèn chống tay lên trán và bắt đầu suy nghĩ.
“Có vẻ hơi không đúng lúc nhỉ?.. Hay là tại số cậu đen. Hoặc cũng có thể là do đôi mắt của cậu nữa.”
“Ờ thì tôi xấu cả tính cách lẫn tâm hồn đấy. Mà chỗ thuốc sát trùng này có được tự ý sử dụng không nhỉ?”
Tôi vừa hỏi, vừa lướt qua mấy kệ thuốc không hề có khoá.
Nghe thấy vậy, Yukinoshita thở dài.
“Thậm chí đến cách hành xử của cậu cũng xấu nữa.”
Yukinoshita đứng dậy, vẫy tay đuổi tôi tránh khỏi kệ thuốc, sau đó lấy thuốc sát trùng và băng ra rồi chỉ vào chiếc ghế trước mặt.
“Ngồi xuống chỗ kia đi.”
“Thôi không cần đâu, chừng này tôi cũng tự làm được.”
“Cứ để đấy.”
Tuy không can tâm cho lắm nhưng tôi cũng ngồi xuống đúng như những gì được bảo. Sau đó, Yukinoshita cũng di chuyển tới trước mặt chiếc ghế mà tôi vừa ngồi xuống.
Cậu ta đưa tay lại gần chân tôi và bắt đầu sát trùng vết thương. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi tôi. Lúc Yukinoshita cúi xuống, tôi ngửi thấy được mùi dầu gội thoang thoảng.
Mỗi lần tấm khăn có tẩm thuốc sát trùng chà vào vết thương của tôi, một cơn đau âm ỉ lại chạy dọc trong tôi. Cậu ta có lẽ cũng không quen với việc chữa trị vết thương kiểu này cho lắm. Do cậu ta quá tay nên thỉnh thoảng thuốc sát trùng lại khiến vết thương của tôi đau nhói.
“Á, khoan, đau, đau quá đấy...”
“Đang sát trùng thì làm sao mà tránh được. Đương nhiên là việc này phải có hiệu quả với cậu rồi, Hikigaya à.”
“Này, cậu đừng có coi người khác như vi khuẩn thế nữa có được không?”
“Như thế mới chứng tỏ cái này có tác dụng. Ráng chịu đi.”
Cái này là lý luận “thuốc đắng dã tật” đấy à? Chẳng đáng tin chút nào. Đắng mà đã tốt thì cuộc đời tôi chắc hẳn phải tuyệt vời lắm rồi ấy chứ.
Nói thì nói vậy nhưng có lẽ Yukinoshita cũng đã để ý đôi chút vì tôi thấy cậu ta chạm vào vết thương nhẹ hơn, hành động cũng cẩn thận hơn. Giờ thì tôi lại cảm thấy nhột, thành ra tôi phải cố ấn người mình xuống để không bị giật thót lên.
Cả hai đều im lặng đến tận lúc cậu ta sát trùng xong vết thương đã lan rộng của tôi. Dần dà tôi cũng quen được với cảm giác đau âm ỉ ấy và cơ thể tôi cũng thả lỏng dần. Sau khi quấn thêm một hai lớp băng nữa, Yukinoshita mới ngập ngừng lên tiếng.
“Hình như lúc nãy cậu có chạy cùng Hayama... Cậu hỏi được điều gì rồi à?”
“Ờ. Ít nhất thì cậu ta cũng không chọn khối tự nhiên...”
Do không nghĩ ra cách nói nào chính xác hơn nên tôi đành đưa ra một câu trả lời mập mờ. Nghe thấy thế, Yukinoshita cười khúc khích.
“Nghe kỳ vậy. Xong rồi đấy.”
Yukinoshita thở phào với vẻ thỏa mãn rồi ngẩng đầu lên. Hành động đó khiến cho khuôn mặt của chúng tôi gần nhau tới mức sắp sửa chạm vào nhau đến nơi.
“...”
Cả hai đều ngớ người ra trong tư thế hiện tại.
Cậu ta có làn da trắng như tuyết mùa Đông, đôi mắt đen dịu dàng long lanh, hàng lông mi dài khẽ lay động khi nháy mắt, cái mũi xinh đẹp và hơi thở đang thoát ra từ khoé miệng cậu ta.
Mái tóc dài óng ả của Yukinoshita buông xuống khi đôi vai mỏng manh của cậu ta run lên một cái.
Tôi vội vã ngước mặt lên trần và đổ người về phía sau để giữ khoảng cách. Vết thương của tôi đau nhói lên.
“À, cảm ơn cậu nhé.”
“Không sao, có gì to tát đâu mà.”
Tôi cảm ơn cậu ta để đánh trống lảng. Yukinoshita cũng ngồi lại lên ghế và quay mặt đi chỗ khác.
Kể từ lúc đó, sự im lặng bao trùm trong phòng y tế.
Tôi chẳng có việc gì để làm nên đành liếc nhìn chỗ băng cậu ta đã quấn cho tôi khi nãy. Nút buộc của miếng băng hiện đang tạo thành hình cái nơ. Trông cũng đáng yêu đấy chứ.
Tôi bật cười khi trông thấy nút buộc hình cái nơ ấy. Tâm trạng của tôi dần trở nên thoải mái hơn.
Tôi ngồi cách lưng ghế ra một chút và bắt đầu vươn vai. Chắc là do cảm thấy tư thế đó của tôi quá lạ lùng nên Yukinoshita hơi nghiêng đầu.
Tự nhiên giờ tôi lại muốn hỏi thử Yukinoshita.
“Này, tôi có được hỏi xem định hướng tương lai của cậu là gì không?”
Yukinoshita tỏ vẻ hơi hoang mang khi nghe tôi hỏi vậy. Cậu ta định ôm cằm để ra chiều suy nghĩ nhưng lại ngừng lại giữa chừng khi đưa tới trước ngực.
“Tôi học chương trình quốc tế nên chọn khối tự nhiên hay xã hội cũng không liên quan cho lắm...”
“Cũng phải. Tôi chỉ muốn hỏi thử xem sao thôi. Cậu đừng để bụng.”
Câu trả lời ấy cũng từa tựa như những gì tôi đã dự đoán, cơ mà tôi cũng thấy thoả mãn rồi. Có lẽ đây cũng là một kiểu tự thoả mãn.
Tôi nói vậy để gạt chuyện này đi, thế nhưng Yukinoshita đã đặt cánh tay hiện đang không làm gì kia lên đầu gối rồi hơi cúi mặt xuống nhìn tôi.
“Đây là lần đầu tiên cậu hỏi về những chuyện như vậy đấy nhỉ?”
“Thế hả?”
Tôi nói vậy rồi giả ngơ.
Từ trước tới giờ tôi có rất nhiều cơ hội để hỏi về những chuyện vô cùng cá nhân như thế, nhưng lần nào tôi cũng tự vẽ ra ranh giới và không bao giờ chịu vượt qua chúng. Lý do là vì tôi luôn cho rằng mình không được phép làm việc đó.
Yukinoshita hắng giọng một cái rồi liếc vào mắt tôi giống như đang cố gắng dò xét.
“Tạm thời thì tôi quyết định chọn khối xã hội.”
“Thế à.” “Ừ. Vậy tức là... tạm thời mọi người vẫn được ở cùng nhau.”
Nói xong, Yukinoshita mỉm cười. Nụ cười ấy trông giống hệt như cách một cô bé mỉm cười khi sắp được ra ngoài chơi.
(Còn nữa)
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.