Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 14.5
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 10 triệu bản.
Quả nhiên thời thanh xuân của tôi thật sai lầm.
Vậy là tuổi thanh xuân của chúng ta vẫn chưa kết thúc. CLB Tình nguyện vốn dĩ chỉ có 3 thành viên đã được thổi một luồng gió mới nhờ vào cặp bài trùng tuổi trẻ tài cao: Isshiki Iroha – cô nhóc tệ hại (?) nhưng đáng yêu nhất trần đời, đồng thời cũng là nhân vật đàn em lớp dưới đầy quyền lực, đại diện hoàn hảo cho cụm từ “ranh mãnh lại dễ thương”, cùng với Hikigaya Komachi – cô em gái tuyệt vời nhất thế gian, dù bình thường luôn xảo quyệt, tinh quái nhưng (chẳng rõ là vô tình hay cố ý) đôi lúc lại chậm chạp, lơ ngơ.
Tuy theo phong cách trái ngược với Hachiman, Yukino và Yui, cặp đôi này vẫn thừa sức náo loạn CLB Tình nguyện, “thành công” không kém gì anh chị mình!
Dễ thương bậc nhất, mạnh mẽ hàng đầu, cặp đôi đáng quan ngại ấy đã cùng nhau vẽ nên một phần kết đặc sắc dến khó tin. Ngoài những truyện ngắn chưa từng xuất bản thành sách, Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm 14.5 còn bao gồm một vài câu chuyện hoàn toàn mới được sáng tác riêng cho dịp này!
Mục lục:
Chương 1: Hikigaya Komachi lúc nào cũng mong muốn có được chị dâu
Chương 2: Kể cả như vậy, Hikigaya Komachi vẫn quyết không từ bỏ chuyện tìm kiếm chị dâu
Chương 3: Rồi sau đó, khi lễ hội kết thúc, một lễ hội mới sẽ lại bắt đầu
Chương 4: Một cách dửng dưng hờ hững, Isshiki Iroha tình cờ dệt nên tương lai
Chương 5: Tuy vậy, chắc chắn họ sẽ còn tiếp tục phạm sai lầm
Thông tin tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987, nhóm máu A, cung Bảo Bình. Tôi đã liên tục viết Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm trong suốt 10 năm nay rồi.
Ponkan8
Lâu lắm rồi mới có một tập truyện ngắn!
Tôi lại lần nữa cảm thấy, hình như các nhân vật nữ nhỏ tuổi trong Chuyện tình thanh xuân bi hài thực sự đã quá mạnh mẽ rồi!
Trích đoạn sách:
“Cộc cộc”, mấy tiếng cứng đanh khô khốc vang lên, đánh thức tôi dậy khỏi cơn mơ màng.
Trong lúc nằm lăn lóc chỗ bàn sưởi, hình như tôi đã thực sự chìm vào giấc ngủ. Tôi lập tức bật dậy, phát hiện ra Komachi đang ngồi chéo trước mắt, yên lặng quan sát tôi với dáng vẻ bất mãn. Thấy tôi đã tỉnh, con bé đẩy một trong mấy chiếc cốc cỡ lớn đang đặt trên bàn về phía tôi. Tôi cảm kích nhận lấy chiếc cốc.
“… Ồ ồ, cảm ơn… Em về nhà sớm quá nhỉ?”
“Câu này nên để Komachi nói mới đúng chứ?”
Con bé “phụt” một cái, bất ngờ nở một nụ cười nửa miệng đầy vẻ trống rỗng. Komachi nhấp một ngụm cà phê rồi nghiêng người tựa vào bàn sưởi, tiếp tục hỏi.
“… Vậy thì anh hai, tình hình thế nào rồi?”
“Cũng không có gì đặc biệt. Bình thường mà.”
Tôi không hiểu con bé đang muốn hỏi gì, chỉ đáp lại một câu qua loa. Thấy vậy, Komachi liền xua tay loạn xạ như muốn bày tỏ sự phản đối “thế này không ổn chút nào”.
“Không được, không được, ‘bình thường’ tức là sao hả? Anh có phải là học sinh cấp Hai đang trong thời kỳ nổi loạn đâu.”
“À-à ừ… Câu phê bình này của em nghe cũng không giống học sinh cấp Hai đang trong thời kỳ nổi loạn…”
Tôi đang thầm nghĩ “Sao em gái mình tự dưng lại đạt đến cảnh giới nhìn thấu hồng trần… hay nói đúng hơn là trở nên chai sạn trước sự đời thế nhỉ...?” thì Komachi bất chợt nghiêng thẳng người về phía trước và lên tiếng hỏi tôi với giọng điệu vô cùng giống với cô dì thím bác trong nhà.
“Anh và chị Yukino, hai người đã đi về nhà cùng với nhau còn gì? Chẳng lẽ không có chuyện gì xảy ra hết sao?”
“Đã đi về cùng với nhau mà vẫn còn có chuyện gì xảy ra à? Như thế không phải quá sức nguy hiểm rồi sao…? Em nghĩ xem vì sao ngày nay người ta cứ phải yêu cầu học sinh tiểu học không được phép rời trường một mình? Bởi vì đi cùng nhau mới an toàn! Em thiếu ý thức cảnh giác trước nguy cơ tiềm ẩn rồi đấy.”
“Ôi trời, lại nữa rồi. Đủ rồi đấy, anh không cần phải dạy em cái đó đâu.”
Buông một tiếng thở dài đầy vẻ phiền chán từ tận đáy lòng, Komachi đưa mắt về phía TV chứ không thèm nhìn tôi nữa. Trên TV lúc này đang chiếu chương trình chào năm mới.
Chương trình năm mới mỗi năm đại khái đều tương tự như nhau, hầu như chẳng có gì cải thiện, chỉ toàn trình chiếu những hình ảnh hạnh phúc phù hợp với không khí Tết như những cặp đôi vừa mới đăng ký kết hôn vào dịp năm mới hay các em bé vừa mới chào đời vào ngày đầu năm…
“Vốn dĩ đã định xử lý sạch sẽ luôn từ năm ngoái rồi, nhưng mà… Xem ra năm nay cũng chẳng thể xử lý nổi…”
“Sao cơ? Em đang nói về chuyện xử lý rác thải đấy à?”
“Đúng vậy, em đang nói về chuyện xử lý ông anh rác.”
“Thời đại này người ta chú trọng thân thiện với môi trường và tái chế rác, không phải muốn là thẳng tay xử lý luôn được đâu.”
Tôi tùy ý nói đùa một câu nhưng Komachi đã khẽ thì thầm với dáng vẻ cực kỳ đáng sợ, theo đúng phong cách của cô bé đấu tranh bảo vệ môi trường vô cùng nổi tiếng nọ1 “Sao anh dám…?”. Ôi không, cách dùng từ này đáng sợ quá đi mất… Chẳng lẽ con bé đã lầm đường lạc lối, trở thành côn đồ rồi…?
Trong lúc tôi run rẩy vì sợ hãi, Komachi thì một mình phiền não về điều gì đó.
“À… Nhưng mà bởi vì anh hai là đồ rác rưởi mà. Thậm chí nếu bằng cách nào đó, Komachi khiến cho anh hai thành công kết hôn được đi nữa, anh hai cũng sẽ lập tức phạm sai lầm và bị ‘đá’ trở về nhà, sau đấy mọi chuyện còn phiền toái gấp đôi…”
Chuyện kết hôn của mình thì không lo, lại nghĩ đến hôn nhân của anh trước… Komachi cư xử y như đồ “nghiện” anh trai, đúng là hết thuốc chữa. Đương nhiên, việc này cũng có thể hiểu theo cách khác: thân làm anh trai, vậy mà đến chuyện kết hôn tôi còn phải để cho em gái lo lắng hộ… Hóa ra thứ hết thuốc chữa ở đây là lòng tự tôn và thể diện của tôi. Theo tôi thấy thì trong trường hợp này, chắc phương án hoàn hảo nhất chính là: hai anh em hết thuốc chữa nhà tôi kết hôn với nhau luôn. Nhưng xét từ khía cạnh pháp luật ở Nhật Bản thì cái này còn hết thuốc chữa hơn nữa. Vì vậy, chắc tôi chỉ còn cách từ bỏ mà thôi. Chết tiệt!!
Trong lòng tôi cháy bùng lên tinh thần đấu tranh vì cuộc cách mạng cá nhân ấy, còn Komachi hình như cũng đang “cháy” lên – nhưng vì một lý do hoàn toàn khác.
“Dù sao thì Komachi cũng không phải không có ứng cử viên cho vị trí chị dâu…”
“Đợi chút, mau dừng lại đi được không? Chưa có sự chấp thuận của đối phương mà em đã tự tiện lập danh sách ứng cử viên rồi hả? Mau dừng lại đi, nhất định phải dừng lại.”
“Xem nào, xét về khoản tuyển ứng cử viên chị dâu, đối với Komachi mà nói… ứng cử viên mạnh nhất quả nhiên là… chị Yukino đúng không?”
Con bé hoàn toàn không thèm lắng nghe tôi. Nếu như tôi tiếp tục trò chuyện với Komachi về những chủ đề nguy hiểm thế này, dịp nghỉ lễ năm mới hiếm hoi sẽ đi tong một cách vô ích cho mà xem. Tôi quay người về phía TV để bày tỏ mong muốn chấm dứt cuộc đối thoại ấy.
Tuy nhiên, ở bên cạnh, Komachi lại chọc chọc vào mạn sườn tôi phàn nàn: “Anh hai, anh có nghe em nói không đấy? Komachi đang nói chuyện nghiêm túc với anh mà.” Bản năng của người làm anh lại trỗi dậy trong tôi và tự động đẩy tôi chuyển sang chế độ lắng nghe, bất chấp sự phản kháng của lý trí.
“Nếu như chị Yukino là chị dâu của em, anh hai có thể yên tâm trở thành một ông chồng nội trợ chuyên nghiệp. Thử nghĩ mà xem, thu nhập hằng năm cả đời của anh được đảm bảo rồi.”
“Em đừng có dùng cụm từ ‘thu nhập hằng năm cả đời’ để thẳng thừng tuyên bố như thể cuộc đời của anh em thế là xong. Ít nhất em cũng phải giữ chút hy vọng rằng tương lai anh hai em sẽ sáng sủa hơn thế chứ.”
“Sáng sủa? Ý anh là tương lai của anh cũng sáng sủa như đòn Thái dương hạ san vậy, sáng quá mức, sáng lóa mắt đến độ không nhìn thấy gì luôn hả?”
Hóa ra không rõ từ lúc nào, tôi đã mượn kỹ năng của Tenshinhan và sử dụng nó một cách lão luyện rồi ư? Thì ra là vậy… sáng đến mức không nhìn thấy gì luôn… Tôi âm thầm xịu vai xuống, còn Komachi thì ngược lại, giơ cao nắm đấm lên và tuyên bố.
“Hơn thế nữa, nếu là chị Yukino, em nghĩ chị ấy sẽ sẵn sàng nuôi luôn cả Komachi nữa. Như vậy Komachi có thể làm việc nhà thay cho anh hai rồi! Tuyệt vời, anh hai! Cuối cùng thì anh cũng có được cuộc sống ‘ba không’2 đúng như mong muốn!”
“Như vậy thì cần đến anh làm gì nữa… Hai người chỉ cần kết hôn với nhau là ổn rồi mà… Trong trường hợp đó, chắc mọi chuyện sẽ tiến triển thuận lợi lắm, còn anh hai sẽ vĩnh viễn ở lại nhà bố mẹ đẻ…”
Nghe tôi nói, Komachi bất chợt nở một nụ cười trìu mến, và lên tiếng bằng giọng rất dịu dàng.
“Không sao đâu, anh hai. Chỉ cần anh hai còn ở đây với em là được rồi…”
Gì vậy, sao Komachi lại thốt lên một câu thoại tràn đầy từ bi thế này… Con bé đối xử với tôi hệt như với thú cưng vậy, tôi chẳng thấy vui mừng chút nào hết… Tình hình này chắc từ mai tôi nên tập ăn thực phẩm cho mèo cùng với Kamakura để làm quen dần với cuộc sống của thú cưng…
Đối diện với cuộc chiến sống còn để giành giật miếng ăn trong tương lai sắp tới, tôi và Kamakura trừng mắt nhìn nhau chằm chằm. Thấy vậy, Komachi bèn nhẹ nhàng bế bé mèo lên.
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.