Chuyện Tình Thanh Xuân Bi Hài Của Tôi Quả Nhiên Là Sai Lầm - Tập 7.5
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. (tên gốc: Yahari Ore no Seishun Rabukome wa Machigatteiru., gọi tắt là Oregairu), là một trong những series light novel ăn khách nhất trong vòng 20 năm trở lại đây, bộ truyện được viết bởi tác giả trẻ Wataru WATARI, do họa sĩ Ponkan8 vẽ minh họa và được xuất bản bởi NXB nổi tiếng Shogakukan.
Chuyện tình thanh xuân bi hài của tôi quả nhiên là sai lầm. đã dành giải light novel hay nhất của bảng xếp hạng uy tín Kono light novel ga sugoi! trong 3 năm liên tiếp là 2014, 2015 và 2016. Bên cạnh đó, nam chính và nữ chính của series này là Hachiman và Yokin oshita cũng đoạt giải nam nữ chính được yêu thích nhất trong các năm đó. Họa sĩ minh họa Ponkan8 với những bức tranh minh họa đẹp và sinh động của mình cũng được bình chọn là họa sĩ minh họa được yêu thích nhất trong năm 2015. Đến thời điểm hiện tại, series đã kết thúc với 14 tập, nhưng số sách bán ra đã vượt mốc 9 triệu bản.
Cô Hiratsuka chợt nảy sinh ý tưởng về “Hòm tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba” và yêu cầu câu lạc bộ tình nguyện phải thực hiện. Căn phòng nơi dãy phòng học vắng vẻ vốn dĩ đầy rảnh rỗi, giờ đây hàng ngày phải tiếp nhận biết bao lời xin tư vấn trực tuyến, mà chỉ nghe qua bút danh đã biết ngay là ai rồi (?). Chính đương sự Hiratsuka cũng gửi mail xin tư vấn liên quan đến chuyện “hôn nhân”, rồi kéo thêm biết bao công việc rắc rối về chủ đề này tới CLB tình nguyện.
Một cuộc chiến cosplay “ai là cô dâu số 1” nổ ra, cuốn câu lạc bộ tình nguyện vào một trận quyết đấu đầy tàn khốc! Mức độ làm vợ của ai là cao nhất, chà chà, với một người có mục tiêu trở thành ông chồng nội trợ, Hachiman quyết không thể thua!
Mùa hè đến gần, mùa của nhiệt huyết của tuổi trẻ, nơi mồ hôi và nước mắt trộn lẫn, đem tới biết bao dư vị cay đắng cũng như vinh quang. Thế nhưng, với những thành viên của CLB Judo trường Soubu, cái nắng mùa hè giờ chỉ đi kèm với cực nhọc và tủi nhục. “Mấy củ khoai này lại đem tới phiền phức rồi” – Hachiman thầm nghĩ. Và rồi, một đại hội Judo tự do toàn trường Soubu được tổ chức, để tìm lại những ánh hào quang đã mất. Nhiệt huyết tuổi trẻ, hãy cháy bùng lên nào!
Tuyển tập những câu chuyện ngắn về cuộc sống học đường thường nhật đầy sống động của Hachiman với các thành viên CLB là Yukinoshita và Yuigahama.
Về tác giả:
Wataru WATARI
Sinh năm 1987. Nhóm máu A, cung Bảo Bình. Sở hữu nhiều chức danh như tác giả light novel, nhân viên công ty, bình luận viên, blogger, twitterer, producer, love-liver, thế nhưng dạo gần đây hình như tôi đang kiêm nghiệm thêm cả chức đô đốc hải quân Yokosuka nữa rồi.
Ponkan 8
Năm nay tôi sẽ xem hết lễ hội đưa vong
Bố cục sách:
Short story 1: Hương vị gia đình mà Hikigaya Hachiman đưa ra quả nhiên là sai lầm SIDE-A*Special Act.A: Phải cầu nguyện cho những cô cậu này gặp nhiều may mắn trong tương lai thôi.
Short Story 2: Lòng tốt của Hikigaya Hachiman đương nhiên là có vấn đề.
Bonus track! Kế hoạch của Hikigaya Komachi
Short Story 3: Bất ngờ là phương pháp học của Hikigaya Hachiman lại không hề sai lầm.
SIDE-B*Special Act.B: Đến bây giờ mà một vài người vẫn chưa biết mình nên quay về đâu.
Short Story 4: Dù vậy thì những suy nghĩ tích cực của Hikigaya Hachiman cũng đang đi lệch hướng.
Trích dẫn:
Những cơn gió mát lạnh, thậm chí còn đến mức có thể khiến cho người ta lạnh cóng đang thổi bên ngoài trời.
“Hòm thư tư vấn tâm lý xuyên tỉnh Chiba...”
Tôi đọc tiêu đề một cách yếu ớt như cơn gió mùa thu. Nghe thấy vậy, Yuigahama lộp bộp vỗ tay. Tuy nhiên, sau khi trông thấy ánh mắt ngờ vực của Yukinoshita, cậu ta cũng dừng ngay lại.
Yuigahama mở hộp thư đến ra và bát đầu đọc email đầu tiên.
“Xem nào, bức thư đầu tiên của ngày hôm nay đến từ người có bút danh ‘Tướng Quân Kiếm Hào’ đến từ thành phố Chiba.”
<Trăn trở của người có bút danh “Tướng Quân Kiếm Hào”>
“Deadline của công ty đứng đầu ngành công nghiệp này đã đến rất gần rồi. Xin cho tôi một phương pháp tất thắng.”
Cậu ta gửi nhiều email quá rồi đấy. Mức độ đáng sợ của cậu ta chắc phải ngang với việc trải lòng mình ra với một con bot trên Twitter.
“Như vậy là sao?”
Yuigahama nghiêng đầu sau khi đọc xong. Yukinoshita thở dài rồi gọi tên tôi.
“Hikigaya.”
“Không cần nói tôi cũng biết.”
Thế này thì có khác gì phải chăm nom cho một ông lão đâu. Thôi được rồi, tôi sẽ đảm nhận cậu ta tới cùng vậy... Tôi bắt đầu gõ email trả lời với nội dung thật bao dung, đến mức có thể tới được miền đất Phật luôn.
<Hồi đáp của câu lạc bộ tình nguyện>
“Đừng cố gắng ở công ty lớn nhất ngành công nghiệp gì gì đó kia nữa mà hãy gửi bản thảo tới Gagaga Bunko đi. Không sao đâu. Nơi đây cũng ngang cấp với Shogakkan đấy. Có điều tác giả của Gagaga xem chừng không kết hôn được với diễn viên lồng tiếng đâu.”
“Xong một cái. Tiếp đi, Yuigahama.”
Yukinoshita không làm gì nhưng cũng đồng ý chuyển sang email tiếp theo với vẻ dễ chịu. Yuigahama cũng chẳng lấy gì làm lạ và bắt đầu đọc email kế tiếp.
“Vậy chúng ta đến với bức thư kế tiếp. Bức thư này đến từ người có bút danh ‘em gái của anh hai’ sống ở thành phố Chiba.”
<Trăn trở của người có bút danh ‘em gái của anh hai’>
“Dạo gần đây do trời lạnh nên con mèo nhà em bắt đầu chui vào trong đệm, đã thế lại còn đòi gối lên tay em nữa. Đến em còn chưa làm thế với anh hai bao giờ! (Câu vừa rồi được điểm Komachi cao đấy.) Điều đó khiến cho Komachi không thể xoay người khi ngủ được và tiếng ‘phù phù’ bên tai làm Komachi cứ bận tâm suốt. Liệu có cách xử lý nào tốt không ạ?”
Sau khi đọc xong, cả Yukinoshita và Yuigahama cùng nhìn tôi với ánh mắt ướt át đến kỳ lạ.
“Là thế đó, anh hai.”
“Như vậy đấy, anh hai.”
“Thôi đi, đừng có gọi tôi là anh hai.”
Chỉ có mình Komachi được gọi tôi là anh hai thôi.
“Cơ mà... Mèo... thật sự là... có ngủ cùng người hả? Gối... gối lên tay nữa?”
Yukinoshita ngước mắt lên, liếc về phía tôi và bẽn lẽn hỏi. Điệu bộ ấy trông khá dễ thương nhưng do tay cậu ta lại đang nắm chặt đến mức run bần bật nên thành ra lại chẳng đáng yêu chút nào.
“Đâu có, con mèo đó toàn trèo thẳng lên bụng tôi thôi.”
Nghe tôi nói vậy, Yuigahama cười khẩy.
“Nó đang coi thường cậu đấy. Con Kamakura nghĩ rằng Hikki xếp dưới nó chứ sao nữa.”
“Đừng có đánh đồng nó với con chó nhà cậu.”
“Về cơ bản thì mèo là loài sinh hoạt độc lập nên nó không phân cấp bậc khi sống theo đàn đâu. Đôi khi cũng có nhưng trong trường hợp đấy thì bọn chúng sẽ có quan hệ giống kiểu mẹ con hơn. Có khi nó đang làm nũng Komachi giống như làm nũng mèo mẹ thôi.”
Cậu ta phân tích rất chi tiết. Cả tôi và Yuigahama đều phải lùi lại.
“Yukipedia đúng là cái gì cũng biết...”
“Cậu có thể đừng gọi tôi như vậy nữa được không?”
Yukinoshita phồng má lườm tôi. Xem chừng cậu ta cũng không biết được mọi thứ giống như cái gì gì pedia kia đâu. Chà, nếu cậu ta không thích thì tôi đành phải thay đổi cách gọi vậy.
“Xin lỗi nhé, mèo-pedia.”
“Biết thế là tốt.”
“Gọi như thế thì được à!?”
Hình như là được vì Yukinoshita đang gật gù với vẻ tự hào, bỏ qua vẻ kinh ngạc của Yuigahama.
Nhờ vào sự giải thích thừa thãi của Yukinoshita nên tôi đã hiểu thêm về loài mèo.
“Vậy trường hợp của tôi là do tôi có khí chất của một ông nội trợ nên nó mới leo lên bụng đúng không?”
Tôi giỏi thật, đến loài mèo còn công nhận rằng tôi là một ông nội trợ. Có lẽ trong tương lai tôi phải sinh hoạt giống như loài mèo mới được.
Tuy nhiên, Yukinoshita đã đập tan ước vọng ấy của tôi bằng một nụ cười lạnh lẽo.
“Nhưng hành động leo lên người ấy cũng có thể là do mèo bố muốn ôm mèo con.”
“Vậy có nghĩa nó coi cậu ấy là trẻ con à?”
“Hờ, xem chừng khí chất ‘được nuôi dưỡng’ của tôi đã phát huy tác dụng.”
“Suy nghĩ tích cực quá vậy!?”
“Cái này không thể gọi là suy nghĩ tích cực được mà phải là hưng cảm mới đúng... Mà có khi tôi cũng nên học theo cách nghĩ đó.”
Nói xong, Yukinoshita bắt đầu gõ email trả lời.
<Hồi đáp của câu lạc bộ tình nguyện>
“Em được ngủ với mèo thì cố mà chịu đựng đi.”
Cậu cũng nuôi một con mèo đi chứ còn ngại ngần gì nữa.
(Còn nữa)
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.