Làng Ồn Ào Vui Ơi Là Vui - Nothing But Fun In Noisy Village (Song Ngữ Việt-Anh)
“Trẻ em cần sự tự do và cần thời gian để vui chơi”.
- Kay Redfield Jamison
“Biết chơi như thế nào là một thứ tài năng đầy vui vẻ”.
- Ralph Waldo Emerson
Trong năm nay, lũ trẻ làng Ồn Ào sẽ trở lại với các bạn qua 3 tập truyện khúc khích tiếng cười – có bản song ngữ Anh-Việt:
Lũ trẻ làng Ồn Ào – The Children of Noisy Village
Làng Ồn Ào vui ơi là vui – Nothing but Fun in Noisy Village
Những ngày hạnh phúc ở làng Ồn Ào – Happy Times in Noisy Village
Các bạn còn nhớ 6 “ông tướng, bà tướng” tinh nghịch, đáng yêu chứ? Đó là Lisa (cô bé dẫn truyện), Britta và Anna – phe con gái, là Lasse, Bosse và Olle – phe con trai. Còn một nhân vật mới toe xuất hiện: Kirstin, cô em vừa chào đời của Olle; nhưng vì em bé xíu nên những trò nghịch tung trời vẫn do 6 anh chị “đảm đương”!
Bối cảnh truyện không nằm đâu khác ngoài làng Ồn Ào nhỏ bé, với Nhà Bắc, Nhà Nam và Nhà Giữa. Nhỏ bé song chẳng hề buồn tẻ, bởi ở đây trẻ em luôn có sự tự do cũng như có thời gian để vui chơi. Mẹ Lisa đã nói rằng sở dĩ ngôi làng mang cái tên như vậy vì lũ trẻ có thể huyên náo suốt ngày: “Mẹ nói, ai tin nổi sáu đứa trẻ mà có thể huyên náo đến mức ấy, cứ như lũ chúng tớ đông gấp ba vậy”. Trên phòng áp mái, trên bãi chăn thả gia súc, trên hồ hay trong rừng, trong kho chứa cỏ bỏ hoang v.v. 6 người bạn đều được thoả sức chạy nhảy, leo trèo, bơi ngụp…, được thả bay trí tưởng tượng khi đóng vai các quý bà quý ông, rồi thoắt cái lại đóng vai thổ dân da đỏ, băng cướp biển… Chính thế mà khi có người thắc mắc “sống tách biệt ở trong rừng như thế này chẳng buồn tẻ lắm sao”, cô bé Lisa liền tự nhủ: “Ở đây đâu có buồn chút nào. Tớ nghĩ ở làng Ồn Ào không có gì ngoài niềm vui”.
Nhưng đọc lần lượt từng tập truyện, chúng mình sẽ thấy 6 người bạn không chỉ giỏi nghịch đâu mà còn biết lao động, biết cách kiếm tiền “chân chính” và biết yêu thương, chia sẻ. Lúc này thì 6 người bạn đi chăn cừu, đi tỉa củ cải, khi khác thì đi bắt tôm… Đến mùa anh đào, mùa mận, các bạn ấy lại rủ nhau ra đường cái bán hoa quả: tài lắm, các bạn ấy làm được cả biển bán hàng, lanh lợi tìm vị trí đứng sao cho xe cộ tiện đỗ lại. Và 6 người bạn rất hăng hái đến thăm Ông – người ông mù loà, trò chuyện, đọc báo cho ông nghe rồi giúp ông việc vặt:
“Đầu tiên chúng tớ tới cửa hàng ở làng Storby mua đường lúa mạch cho Ông. Ông rất thích đường lúa mạch, còn chúng tớ thì quá vui khi được làm việc đó giúp Ông bởi vì Ông sẽ cất đường trong tủ và mỗi lần đến chỗ Ông, chúng tớ lại được chén một ít”;
“Chúng tớ ngồi xuống bên Ông trên bãi cỏ, kể cho Ông nghe chuyến đi bắt tôm thú vị như thế nào”;
“Tớ quý Ông lắm. Tớ thích có Ông hơn có một con chó nhiều”
Các bạn ấy cũng không ngần ngại ở lại chăm cô giáo bị ốm, với suy nghĩ ngây thơ, ngộ nghĩnh chẳng kém:
“Ngày hôm sau khi chúng tớ đến, tớ, Britta và Anna, cô giáo đang nằm trên giường mà giường thì bừa bộn quá, còn cô đang thèm ăn cháo. Chúng tớ giúp cô ngồi vào chiếc ghế chao, rồi dọn giường giúp cô, và khi cô vào giường nằm lại cô bảo rằng cô cảm thấy mình như một nàng công chúa. Sau đó chúng tớ nấu cháo cho cô, rồi pha cà phê và tặng cô những chiếc bánh bao vị quế mà chúng tớ mang từ nhà đi. Cô giáo nói, ốm thật là thích. Tiếc rằng ngày hôm sau cô khỏe hơn nhiều, nếu không chúng tớ còn biết làm nhiều món nữa.”
Cứ như thế, mỗi câu chuyện nhỏ trong 3 cuốn sách Lũ trẻ làng Ồn Ào; Làng Ồn Ào vui ơi là vui; và Những ngày hạnh phúc ở làng Ồn Ào sẽ làm chúng mình bật cười rúc rích, thỏa sức hòa tâm trí vào những trò nghịch tuổi ấu thơ, sau đó lại có thể ngẫm nghĩ về từng khoảnh khắc đáng giá trong cuộc sống – như nhân vật Lisa đáng yêu vậy: “Tớ nằm đó thức một lúc lâu lắng nghe tiếng rì rào của rừng già. Chỉ là tiếng rì rào khe khẽ thôi. Và những con sóng lăn tăn vỗ nhẹ vào bờ. Những âm thanh đó nghe rất lạ, bỗng nhiên tớ không biết mình đang buồn hay đang vui. Tớ nằm đó cố nghĩ xem mình vui hay buồn, nhưng chẳng quyết định được...”
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.