Một số trích đoạn:
(1) – Nhịp tim của con chị đấy, chị nghe thấy chưa ạ?
Lời nữ hộ sinh cắt ngang dòng suy nghĩ của Hằng. Hằng khẽ gật đầu. Ừ, thiên thần bé nhỏ của Hằng đấy. Ai bảo Hằng chỉ có một mình. Hai quả tim đang đập. Hai quả tim đang đập trong một cơ thể, một cơ thể bé nhỏ đang nằm trong cơ thể của Hằng, thật kỳ diệu.
….
Hằng siết chặt vòng tay hơn để có thể cảm nhận hơi ấm của con áp vào da thịt mình, và lắng nghe hạnh phúc trong lòng trào dâng…
(Hạnh phúc của đàn bà, trang 53)
(2) Ánh trăng sáng dịu êm, đêm mùa thu trong trẻo, gió thổi mát rười rượi. Ngồi bên Hiên giữa khung cảnh như thế này khiến lòng Lân xao xuyến quá, từng sợi tóc Hiên mềm mại trên vai mình, sự đụng chạm khe khẽ vào da thịt Hiên khơi lên cái ham muốn hừng hực trong Lân….
Lân luồn tay vào trong vạt áo, ghì chặt lấy eo Hiên… Biết nhau từ tấm bé, nhưng hai đứa chưa từng đi quá giới hạn… nhưng đêm nay, Lân không sao kìm hãm được ham muốn tan chảy cùng Hiên…
Hiên bừng tĩnh, Hiên giựt mạnh một cái. Lân trố mình nhìn người yêu.
_ Sao thế Hiên? Hiên không yêu Lân sao?
_ Không phải thế….
_ Vậy thì sao từ chối Lân, Lân sắp ra trường rồi, chúng mình sẽ tổ chức đám cưới
_ Lân giả đò ngây thơ đấy à? Mẹ Lân có đồng ý Hiên đâu. Chuyện chúng mình khó lắm.
Hiên quay đi, đôi vai rung lên, ánh trăng khuya dần nhòe nhoẹt, và lòng Lân đau như cắt.
(Ngày không ám khói, trang 77)
(3) Tôi biết, đêm yên tĩnh trở lại, khi âm thanh ồn ã của cuộc mưu sinh không còn quấn lấy Trầm, nỗi buồn vẫn chưa tìm đến làm trái tim Trầm nhoi nhói vết thương chưa lành. Trầm chưa thể quên mối tình đầu của mình. Khương đã đến với Trầm ngay lúc ấy, nhiệt tình và chân thành, với mong muốn xoa dịu nỗi đau cho Trầm, nhưng Trầm bảo yêu một người đã khó, quên một người càng khó hơn
… Mai và tôi ngồi ngoài hành lang đợi giây phút ca phẫu thuật hoàn thành, bác sĩ sẽ mở cánh cửa cho chúng tôi đón Trầm trở lại. Tôi sẽ kể cho Trầm nghe về căn phòng trọ khác mình mới tìm được. Ở đó, có hai ô cửa sổ thoáng đãng, một cây hoa leo màu mọc ngoài lan can rất đẹp, tôi còn chưa kịp hỏi loài hoa đó tên gì. Nhưng tôi đã tưởng tượng ra cảnh, tôi, Mai và Trầm ngồi bên ô cửa sổ thưởng trà, ngắm hoa, và nghe tiếng chuông gió leng keng ở phòng trọ mới.
(Ký sinh thành phố, trang 5)
(4) Anh ngồi xuống giường của mẹ và đưa mắt hướng ra phía ngoài ô cửa sổ. Hồi nhỏ, ngày nào Phương cũng chơi dưới gốc cây trứng gà kia. Còn mẹ ngồi đây, đúng vị trí mà Phương đang ngồi, khi thì mẹ nhặt rau, khi thì mẹ khâu vá, chốc chốc mẹ lại ngẩng lên nhìn Phương chơi ngoài đó và mỉm cười. Phương vừa chơi lò cò vừa gọi với vào nhà, vặn hỏi mẹ: “Mẹ nhìn gì thế mẹ?”. Mẹ tủm tỉm trả lời: “Mẹ nhìn nắng lũn cũn của mẹ”. Rồi cả hai cùng cười khúc khích.
(Nắng bên ô cửa sổ, trang 144)
Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.