Em đã bao giờ bắt gặp cảm giác đó chưa? Cái cảm giác: Ôi! Thật tiếc, chỉ một lần lướt qua nhau rồi mãi mãi cách xa… Anh thì bắt gặp nhiều lắm. Con người này sao mà khiến ta yêu mến quá chừng, cô gái này sao mà xinh đẹp quá chừng, trên đời không thể có kẻ thứ hai hút hồn ta đến vậy, ta tình cờ sượt qua người ấy trên đường, hoặc ngồi gần người ấy trong rạp hát, hoặc cùng bước xuống bậc thang lúc rời khỏi khán phòng sau một buổi hòa nhạc rồi cứ thế cách xa mà chẳng thể bắt gặp lần thứ hai trong đời. Dẫu là như thế, song ta chẳng thể níu chân một kẻ không quen để bắt chuyện. Đời là vậy ư? Những lúc ấy, anh buồn muốn chết, và trở nên như kẻ mất hồn. Muốn bám theo người ấy đến cùng trời mà không được. Bởi nếu muốn bám theo đến cùng trời, thì chỉ còn cách giết chết người ấy mà thôi.”
“Ánh sáng lập lòe của chiếc lồng đom đóm đung đưa bên hông người thiếu nữ, ngọn lửa từ đám cháy đêm ở bờ bên kia in bóng xuống hồ… Tất cả phản chiếu trong đôi mắt tràn đầy những vọng niệm của Momoi Gimpei, gã đàn ông kỳ quái. Một thế giới truyện ma mị mà rào cảo của hiện thực đã hoàn toàn bị tước bỏ.”
- Mishima Yukio, tác giả của Kim Các Tự
“Không có gió. Trăng sáng gần như trăng rằm, nhưng hơi đêm ẩm ướt khiến cho đường nét của đỉnh quả núi nhỏ được vẽ nên bởi những thân cây nhòe đi. Tuy nhiên không phải do chúng lay động vì gió.
Bụi dương xỉ bên dưới khoảng hiện Shingo đang ngồi cũng không lay động. Sâu trong những hẻm núi của Kamakura, đôi khi có thể nghe được tiếng sóng vào ban đêm, thành thử Shingo thoạt tưởng là tiếng động của biển, nhưng đó quả thật là tiếng núi.
Nó giống như tiếng gió ở xa, nhưng lại mang một sức mạnh ngầm, sâu thẳm tựa như tiếng đất rền. Tiếng động ấy như thế vang lên trong tâm tưởng khiến Shingo nghĩ mình bị ù tai, ông lắc lắc đầu.
Tiếng động chấm dứt.
Chỉ sau khi tiếng động chấm dứt, Shingo mới bắt đầu bị xâm chiếm bởi một nỗi sợ.
Ông lạnh người vì nghĩ rằng tiếng động ấy mách cho ông biết về ngày tận số của mình."
Kawabata Yasunari (1899-1972)
Là một trong những tác gia lớn nhất của văn học Nhật Bản thế kỷ XX. Ông là nhà văn Nhật Bản đầu tiên nhận giải thưởng Nobel Văn học.
Tiếng núi được đánh giá là một tác phẩm đỉnh cao của nền văn học Nhật Bản sau Thế chiến 2 và đã được đăng rải rác từng chương trên nhiều tạp chí khác nhau suốt từ năm 1949 tới năm 1954.
Tác phẩm cùng tác giả do Nhã Nam xuất bản:
Hồ
Những người đẹp say ngủ
Đẹp và buồn
Xứ Tuyết
“Xứ tuyết”, một trong những tác phẩm quan trọng trong sự nghiệp sáng tác của nhà văn Nhật Bản Kawabata Yasunari, sẽ sớm ra mắt độc giả trong thời gian tới. Năm 1968, nhà văn Kawabata Yasunari được trao giải Nobel Văn chương, trở thành người Nhật đầu tiên nhận vinh dự này. Trong tuyên bố trao giải Nobel, “Xứ tuyết” cùng “Rập rờn cánh hạc” và “Cố đô” là ba tác phẩm được Ủy ban Nobel Văn chương nhắc đến như căn cứ để xem xét sự nghiệp của Kawabata Yasunari. “Xứ tuyết” được chuyển ngữ bởi dịch giả Uyên Thiểm, người đã chuyển ngữ nhiều tác phẩm sang tiếng Việt như: Tiếng núi, Người đẹp say ngủ, Hồ (Kawabata Yasunari), Bí mật của Naoko (Higashino Keigo), Kitchen (Banana Yoshimoto), Giáo sư và công thức toán (Yoko Ogawa), Sa môn Không Hải (Yumemakura Baku) và Tazaki Tsukuru không màu và những năm tháng hành hương (Haruki Murakami).
“Cảnh đêm uy nghi như thể âm thanh của cả một vùng tuyết đang đông cứng rền lên từ đáy sâu lòng đất. Không có trăng. Khi anh ngước nhìn lên, những vì sao nhiều đến không tưởng hiện ra rõ mồn một tới nỗi ngỡ như chúng đang rơi xuống với tốc độ của hư vô. Những vì sao càng tiến đến gần mắt, bầu trời càng chìm sâu hơn vào màu đêm ở xa. Những ngọn núi của vùng ranh giới đã trộn lẫn vào nhau, không còn phân biệt được nữa, nhưng đổi lại chúng mang một màu đen như hun và dày dặn, thả một đối trọng dưới chân trời sao. Tất cả là một sự hài hòa trong vắt và tĩnh lặng.
[...]
Nhưng mặc cho màu núi đen, chẳng hiểu sao anh lại nhìn ra rõ ràng một màu tuyết trắng. Thế rồi anh dần có cảm giác như thể những ngọn núi là thứ gì đó trong suốt, buồn bã. Trời và núi chẳng hề hài hòa với nhau.”
Rập Rờn Cánh Hạc
THÊM MỘT TÁC PHẨM KINH ĐIỂN CỦA ĐẠI VĂN HÀO KAWABATA YASUNARI SẼ ĐẾN TAY BẠN ĐỌC!!!
Câu chuyện của "Rập rờn cánh hạc" xoay quanh mối quan hệ của chàng trai trẻ Kikuji với bốn người phụ nữ, bốn con người chiếm những vị trí và vai trò hết sức quan trọng đối với cuộc đời anh, là trà sư Chikako, cô học trò Yukiko, phu nhân Ota và cô con gái Fumiko. Năm con người gặp gỡ, gắn kết với nhau, để rồi chia xa bên những chiếc bàn trà.
Rập rờn cánh hạc là một trong nhiều sáng tác quan trọng của Kawabata Yasunari, góp phần giúp ông giành giải Nobel Văn chương vào năm 1968.
Điên trong cõi yêu và yêu trong cõi điên thì có gì khác với nàng Inako, nhân vật trung tâm nhưng không bao giời hiển hiện tự thân trong Bồ Công Anh, người mắc chứng nhân thể khuyết thị đã bao lần không nhìn thấy thân thể người yêu dù được anh ôm trong vòng tay.
Kawabata đã biến chứng nhân thể khuyết thị đó từ bệnh lí sang triết lí. Nói như người yêu của Inako thì: "Chứng nhân thể khuyết thị chẳng phải là căn bệnh mà không nhìn thấy phần nào đó của mình, không nhìn thấy phần nào đó của người mình yêu thương, không nhìn thấy phần nào đó của cuộc đời sao?"
"Ai mà như em ôi bồ công anh
tan trong chiều đông long lanh long lanh
gió giục rung mình em ánh sáng
em rơi từ thiên thanh
Khi tiếng chuông chùa ngân nga
thiên nữ nghiêng mình bay tán hoa
bàn tay sinh tử xui em múa
em tung mình trong phôi pha."
(Thơ Nhật Chiêu)
Hiện lên rõ nét nhất trong tác phẩm là bi cảm nhân sinh.
Câu chuyện miên man, buồn bã giữa người mẹ và chàng trai trước cái đẹp bị tổn thương, về một nhân vật không xuất hiện trực tiếp - một cô gái gần như vô hình vô tiếng trong tác phẩm nhưng người đọc cảm được sự tồn tại của cô qua tình yêu của người mẹ, của chàng trai, và qua tiếng chuông chùa cô gióng lên...
Trích lời giới thiệu của nhà nghiên cứu Nhật Chiêu.
Huy Hoàng thân mời các bạn đón đọc!
_____
VỀ TÁC GIẢ: KAWABATA YASUNARI (1899 – 1972) từ năm 1935 đã hoạt động với tư cách một tác giả kiêm nhà phê bình văn học tràn trề năng lượng. Cho đến khi được xướng tên là chủ nhân giải Nobel văn học năm 1968, Kawabata đã viết nên những tác phẩm nổi tiếng như: Xứ tuyết (1935), Ngàn cánh hạc (1949), Hồ (1954), Những người đẹp ngủ say (1960), Đẹp và buồn (1961) và hơn một trăm truyện ngắn trong lòng bàn tay… Có thể nói, ông đã để lại một di sản đồ sộ không chỉ dành riêng cho văn chương Nhật Bản mà cho cả thế giới.
“Thời gian trôi. Nhưng thời gian của đời người có những dòng chảy khác nhau. Như dòng sông, dòng đời có chỗ nhanh chỗ chậm, có chỗ còn dừng lại như nước ao tù. Thời gian vũ trụ tất nhiên là một, nhưng thời gian trong tâm thay đổi với từng người. Dòng sông thời gian là một cho mọi người, nhưng mỗi người trôi đi trong dòng sông ấy một cách khác nhau.
Xấp xỉ bốn mươi, Otoko nghĩ Oki vẫn còn sống trong nàng, phải chăng là dòng thời gian của nàng đã không chảy. Hay hình ảnh Oki cùng nàng trôi với cùng một vận tốc, như cánh hoa trôi theo nước. Rồi nàng lại nghĩ, không biết nàng trôi theo dòng thời gian của Oki thế nào. Dù Oki vẫn không quên nàng, nhưng ông tất có một dòng thời gian khác.”
“Một hòa tấu tuyệt vời của thơ, của tình dục thường và bất thường, của tình yêu thường và bất thường, của thiên nhiên, của người của cảnh, của mộng và ác mộng...” - Dịch giả Mai Kim Ngọc
Sách kỹ năng sống, Sách nuôi dạy con, Sách tiểu sử hồi ký, Sách nữ công gia chánh, Sách học tiếng hàn, Sách thiếu nhi