1. Trang Chủ
  2. //
name
Nhà Cung Cấp: thái hà
Nhà Xuất Bản:
Số Trang: 360
Năm Xuất Bản: 2023

Giới Thiệu Sách

Thám Tử Đã Chết - Tập 7

Thám tử đã chết (tên gốc: Tantei wa mou shindeiru) là series light novel trinh thám của tác giả mới Nigozyu, người đã chiến thắng giải thưởng tân binh của MF Bunko J lần thứ 15 dành cho các tác giả Light novel mới triển vọng. Tính tới thời điểm hiện tại, Thám tử đã chết đã ra mắt 6 tập tại Nhật Bản với doanh số ấn tượng 850.000 bản được bán ra cùng hàng loạt các phiên bản chuyển thể truyện tranh và mới nhất là TV series anime cũng đang được công chiếu bản quyền tại Việt Nam, thu hút hàng trăm nghìn lượt xem mỗi tập.

Đây là lời giới thiệu của chương thứ hai, lật ngược lại toàn bộ câu chuyện từ trước tới giờ.

Câu chuyện phiêu lưu rực rỡ của thám tử và trợ thủ đã từng bắt đầu ở một vạn mét giữa không trung. Họ đã giúp đỡ thân chủ, giải quyết vụ án, chiến đấu với những kẻ thù hùng mạnh, du hành khắp nơi trên thế giới. Điều đó kết thúc bằng cái chết của thám tử.

Nhưng một năm sau, câu chuyện đáng lẽ đã kết thúc lại khởi động một lần nữa nhờ sự nhiệt tình của một thiếu nữ. “Không sao đâu, tất cả nguyện ước của Kimizuka và tớ đều sẽ trở thành hiện thực”. “Nào, hãy bắt đầu hành trình giải cứu đồng đội thôi”. Và thế là chúng tôi đã thách thức vực thẳm của thế giới, vượt qua bao nhiêu trận chiến, trải qua bao nhiêu hy sinh – cuối cùng đã tạo ra được một phép màu.

Bây giờ, khi tất cả đã kết thúc, tôi – Kimizuka Kimihiko – đang đắm chìm trong cái gọi là cuộc sống thường nhật. Bạn hỏi như vậy có được không ư? Ổn cả mà, tôi đâu có làm phiền ai. Bởi vì, đúng thế nhỉ? Thám tử đã…

Tập 7 của thám tử đã chết đã trở lại, mở ra một chương mới trong cuộc hành trình của các thám tử và trợ thủ.

Mục lục:

[Tiểu sử của một thanh niên]

Mở đầu

Chương một

Truyện trinh thám bắt đầu bằng một cảnh tình cảm

Thám tử, trợ thủ và giám đốc

“Thám tử bậc thầy” tạm thời

Tên của sứ giả báo hiệu hoà bình

Một ngàn thế giới và một điều ước nguyện

Chó canh lồng sắt

Vì mỗi người đều có chính nghĩa của riêng mình

Bóng lưng sau bảy năm trời

Điều có thể làm để kết thúc câu chuyện này

[Một ngày ở văn phòng thám tử]

Chương hai

Vì đó là công việc của một thần tượng

Vẻ đẹp của chuyện bắt cóc

Mặt trước và mặt sau của một điệp viên

Bầu trời đêm ở một vạn mét trên cao

Anh trai khó lòng vứt bỏ

Tác chiến bắt đầu

Sứ giả Eden

Vị vua vô tri

Ngay cả khi chính nghĩa đã chết

[Side Noel]

Chương ba

Nơi đến của đoàn tàu này là

Đêm nay chính nghĩa tụ hội ở nơi này

Kẻ đồng phạm hoà bình

Kết quả khi tìm kiếm đoạn cuối là

[Lựa chọn của một chàng trai]

Chương bốn

Ngọn đèn của cảm xúc mãnh liệt

Vì đó là một giấc mơ mong manh

Diễu hành của cái ác

Hình nhân đeo mặt nạ

Chiếc hộp pandora và bí mật của thế giới

Điều duy nhất mà tôi muốn biết

Sự điều chỉnh phản nghịch

Ý nghĩa của việc tìm kiếm chính nghĩa là

Cho tôi và cậu, những người chẳng biết gì

Kết

[Re:birth]

Charlotte

Mia

Thông tin tác giả:

Nigozyu

Nhận giải nhất cuộc thi MF Bunko J lần thứ 15 dành cho các tác giả mới.

Sống ở Fukuoka. Thích các nhà hàng phong cách gia đình, Aikatsu và hài kịch.

Tôi mới chuyển nhà, nhưng chưa mua bất kỳ đồ nội thất nào, nên giờ tôi đang bắt chéo chân trên chiếc Chabudai nhỏ và gõ phím. Eo tôi chắc gãy luôn rồi.

Umibouzu

Vỏ quýt ngon thật đấy mọi người nhỉ

Trích đoạn sách:

Trong văn phòng thám tử tọa lạc trên tầng hai của một tòa nhà…

“Vậy rốt cuộc việc lần này đầu đuôi thế nào.”

Tôi ngồi xuống cái sofa đã cũ, vừa mở hộp pizza mới được giao tới, vừa hỏi Siesta.

Đó là về vụ ồn ào gần khách sạn lúc nãy. Người đàn ông cầm dao đã được giao lại cho cảnh sát an toàn, mãi đến khi mặt trời lặn chúng tôi mới về đến nơi. Tuy nhiên tôi vẫn chưa hoàn toàn hiểu được chân tướng của vụ án.

“A, cho tôi phần nào có nhiều tôm nhé.”

Đang ngồi ở chỗ quen thuộc sâu trong văn phòng, Siesta dừng tay gõ vi tính. Rồi cô ta sà đến cái bánh pizza mới ra lò như thể bươm bướm bị hoa thu hút.

“Siesta, cô có nghe tôi nói không?”

“Tôi lúc nào cũng nghe thấu tiếng lòng của cậu mà. Nhồm nhoàm.”

“Dùng từ tượng thanh nào đó dễ thương hơn khi ăn đi.”

Nhìn Siesta đang ngồi đối diện và nhét đầy miệng bánh pizza, tôi nghiêm mặt cắt ngang.

“Khi vụ ngoại tình sáng tỏ, thân chủ đã phát điên nên tấn công vợ và tình nhân của cô ta… phải không?”

Người hỏi câu tiếp theo là Nagisa. Cô ấy mang đến ba cốc nước ngọt có gas, đặt lên cái bàn trước mặt chúng tôi.

“Ừm, vốn dĩ có một tiền đề sai lầm.”

Siesta đã ăn xong một miếng pizza, và cuối cùng mới trả lời câu hỏi của tôi và Nagisa.

“Người đàn ông cầm dao… nói cách khác là thân chủ lần này, vốn không phải vợ chồng gì với cô người mẫu.”

Câu nói ngoài dự đoán ấy khiến tôi và Nagisa quay mặt nhìn nhau.

“Thân chủ thực sự là kẻ bám đuôi cô người mẫu. Nhưng nghe nói cô người mẫu đã có người yêu thật, hắn mới lợi dụng thám tử để tìm ra thật giả.”

… Ra vậy. Nếu thế thì chúng tôi suýt chút nữa đã trợ giúp một gã tội phạm bám đuôi.

“Tuy nhiên độ một tuần trước, thân chủ có mang đến sổ hộ tịch để chứng minh là hai người đã kết hôn mà.”

“Là giả đấy. Có những gã chuyên đảm nhận mấy công việc mờ ám này mà.”

“Vậy Siesta ngay từ lúc đó đã nhận ra thân chủ đang nói dối ư?”

“Tôi không lập tức nhìn ra điểm bất thường ở sổ hộ tịch, nhưng thay vào đó, thông tin người đàn ông ấy cung cấp về vợ mình có chỗ không tự nhiên.”

Khi Siesta nói thế, Nagisa vừa hỏi: “Không tự nhiên ư?” vừa ngồi xuống cạnh tôi.

“Ừm, nói thế nào nhỉ. Không tự nhiên, cứ như là hắn ta đọc vanh vách hồ sơ của cô ấy trên mạng vậy. Có vẻ hiểu rất rõ về người vợ, nhưng bên trong chẳng có gì cả.”

Siesta vừa uống nước ngọt có ga ừng ực, vừa bổ sung.

“Ví dụ như, tôi biết những lời mà trợ thủ hay nói mớ, biết cậu ta ăn trứng ốp la thì phải thêm xì dầu, cũng thấy cậu ta nhăn mặt mỗi lần phải uống thuốc bột. Tôi biết rất nhiều về trợ thủ.”

“Ê, rất nhiều ư?”

“Còn thân chủ thì chẳng biết những chuyện chỉ có thể hay khi đã cùng sống với người ta.”

Ra là vậy. Thân chủ… không, tên tội phạm chỉ biết và hứng thú với người phụ nữ đó dựa trên dữ liệu thôi. Thế rồi một lúc nào đó, hắn đã có suy nghĩ rằng chỉ có mình mới hiểu được cô ta.

“Ra vậy. Không, tôi cũng có cảm giác dị thường.”

Bây giờ khi đã biết được chân tướng, Nagisa bèn gật đầu, có vẻ đã chấp nhận.

Đúng là lúc ở trong khách sạn, Nagisa cũng nói rằng vụ án lần này có vẻ kì dị.

“Ừm, tôi phải cố lên mới được. Phải học hành nghiêm túc ở trường đại học thôi.”

Nagisa vỗ vỗ má, tự nói với chính mình.

Chuyên ngành của cô ấy ở trường đại học cũng giống như tôi, là tâm lý học. Theo Nagisa, vụ án bao giờ cũng phải có động cơ. Và điều đó nằm ở trái tim con người. Bởi vậy, để có thể trưởng thành với tư cách thám tử, cô ấy nói mình phải cố gắng học nhiều hơn về tâm lý con người.

“Nhưng như vậy, ngẫm lại thì chỉ có tôi là chẳng biết gì cả.”

Thật là, nếu Siesta cũng nhận ra gì đó thì bảo với tôi có phải hơn không.

“Để đánh lừa phe địch, thì phải gạt được phe ta trước mà?”

“Tôi muốn nói thật là vô lý, nhưng hẳn là do cô có ý đồ gì đó phải không?”

“Nếu mọi người cùng ở một chỗ thì sẽ không ứng phó nổi khi tình huống bất ngờ diễn ra. Ví dụ trên máy bay, cơ trưởng và cơ phó phải ăn những món khác nhau để tránh bị ngộ độc, đúng chứ? Tính đến quản lý rủi ro thì chúng ta nên tách ra.”

“Mặc dù mục đích cơ bản giống nhau, có những lúc sẽ hiệu quả hơn nếu mỗi người có điểm nhìn và hành động riêng biệt, phải không?”

Nói ra thì, không cần ngẫm lại, từ ngày xưa chúng tôi đã làm theo phương châm này rồi.

“Thật ra lúc nãy tôi tìm ra một thứ. Một tài khoản bí mật.”

Nói rồi Siesta đưa điện thoại cho tôi xem. Trên màn hình có vẻ là tài khoản mạng xã hội của ai đó.

“Đây là tài khoản của cô nguời mẫu ấy sao?”

Nagisa liền nhận ra. Trong những bài viết trên mạng xã hội, cô ta thuật lại rằng có cảm giác dạo này bị ai theo dõi. Cô ta hẳn đã nhận thức được sự tồn tại của kẻ bám đuôi.

“Làm thế nào cô tìm được tài khoản ẩn danh này thế.”

“Tôi chỉ ứng dụng cùng phương pháp như lần xác định tài khoản của cậu thôi.”

“Tôi đã từng bị cô xác định tài khoản ư?”

Hơn nữa Siesta lại không buồn giải thích thêm. Thật là tệ.

“… Mà thôi, chuyện quá khứ bỏ qua đi. Cô nhận ra có khả năng cô gái ấy sẽ bị kẻ bám đuôi làm hại, nên hôm nay đã đợi ở hiện trường?”

“Đó chỉ là giả thuyết thôi. Thực sự cũng không hoàn toàn loại bỏ được khả năng thân chủ và cô người mẫu ấy thực sự kết hôn bí mật.”

Nhưng Siesta nhìn thấu mọi khả năng, nên đã tránh được trường hợp tồi tệ nhất.

“Nếu là ngày xưa, tôi đã giải quyết được vụ này một cách thông minh hơn chút.”

Siesta nheo mắt lại, như hồi tưởng về những ngày xa xưa.

Ngày xưa, Siesta có một cuốn sổ đặc biệt với tư cách “Người điều chỉnh”. Cuốn sổ ấy ban cho người sở hữu nó đủ thứ tư cách, nếu dùng nó, cô ấy có thể làm nhiều thứ - ví dụ đến văn phòng hành chính địa phương để dễ dàng biết được thân chủ và cô kia có thực sự là vợ chồng không.

Nhưng hiện giờ Siesta không còn quyền hạn ấy nữa.

“Bây giờ tôi chỉ là ‘thám tử’ thôi.”

Đúng vậy, bây giờ Siesta không phải là “Người điều chỉnh”, cũng không phải là “Thám tử bậc thầy”.

Cô ấy chỉ là một thám tử bình thường mà thôi, và còn là…

“Cô còn là giám đốc ở đây nữa chứ?”

Khi tôi nói vậy, Siesta bật cười: “Đúng thế”.

Siesta là giám đốc, Nagisa là thám tử, còn tôi là trợ thủ.

Cách đây chừng một năm, hòa bình đột ngột đến với thế giới này. Sau đó, một loạt “Nguy cơ của thế giới” gọi là “Đại thảm họa” đã được giải quyết bởi những vị anh hùng, dẫn đầu là “Thám tử bậc thầy”, thế giới đã được cứu.

Bằng chứng rằng thế giới đã đạt được hòa bình vĩnh cửu là năng lực tiên tri của “Vu nữ” Mia Whitlock – Cô bé đã mất khả năng nhìn thấy tương lai. Tóm lại, sẽ không có “Nguy cơ của thế giới” mới được ghi thêm vào “Thánh điển”.

Hệ thống “Người điều chỉnh” cũng giải tán vào một năm trước. Nhưng Siesta tin rằng một thế giới hòa bình vẫn có những người cần tới chính nghĩa, nên cô ấy mở một văn phòng thám tử. Tôi và Nagisa cũng đồng cảm, nên vừa học đại học vừa làm việc ở đây như hôm nay.

“Nhưng tôi vẫn không thích cái tên cậu đặt cho văn phòng này.”

Đột nhiên Siesta lại bắt bẻ cái tên văn phòng thám tử đã được quyết định cách đây một năm. Thật là, vốn cô ấy bảo phiền phức nên bắt tôi đặt tên hộ, nhưng vẫn cứ phàn nàn.

“Tên hay mà. Văn phòng thám tử Shirogane.”

Cách đây một năm, tôi đã đặt tên cho văn phòng thám tử như vậy dựa trên một vị ân nhân.

Chẳng hiểu sao Siesta lại càng tỏ ra bất mãn.

“Nhưng dù sao, mới đầu năm mà đã mệt quá.”

Tôi vươn người, cảm thấy không còn sức lực.

Yêu cầu này được mang đến vào cuối năm, đến hôm nay là mồng 2 mới giải quyết xong. Văn phòng thám tử của Siesta vốn không có ngày nghỉ.

“Ngày mai chúng ta đi thăm đền đầu năm để thư giãn đi.”

Siesta bất chợt đề nghị. Nói ra thì, ngày xưa cô ấy cũng coi trọng những sự kiện theo mùa cũng như công việc.

“Tuyệt quá, có dịp mặc furisode[1] rồi!”

Nagisa đưa nắm tay lên, hưởng ứng lời Siesta.

Ngẫm đến chuyện mình sẽ đi cùng Nagisa và Siesta, tôi cảm thấy có chút khó xử. Chắc giờ mình nên ăn uống đàng hoàng để nuôi dưỡng dũng khí – nghĩ vậy, tôi bắt đầu ăn bánh pizza thì…

“Hình như sắp có yêu cầu đấy.”

Tôi quay đầu lại do tiếng nói của Siesta, thấy cô ấy tự dưng mở cửa sổ.

Cơn gió đêm lạnh lẽo tràn vào, tôi bất giác dựng cao cổ áo.

Thế rồi có âm thanh xoành xoạch vang lên, thứ gì đó lao vào văn phòng.

“Cảm ơn nhé. Tôi đã nhận được rồi.”

Siesta mở lá thư vừa được mang tới bởi vị khách nọ – một con cú.

“Cô hóa thành phù thủy rồi đấy à?”

“Cậu có biết bồ câu truyền thư không? Có thể bay được cả nghìn cây số đấy.”

Tôi định vặc lại rằng đây đâu phải bồ câu, mà là cú. Nhưng bây giờ có chuyện quan trọng hơn.

“Yêu cầu từ ai thế?”

Tôi không đọc thấu được từ biểu cảm của Siesta. Nagisa nhìn sang như thể cũng đang chờ đợi câu trả lời. Thế rồi, sau khi nhìn xuống lá thư một lúc, Siesta ngẩng lên và nói.

“Có vẻ bẵng đi một năm, chúng ta lại được ‘Chính phủ Liên bang’ gọi.”

đánh giá sáchthám tử đã chết - tập 7 - tặng kèm bookmark

5/5
( đánh giá)
5 sao
100%
4 sao
0%
3 sao
0%
2 sao
0%
1 sao
0%
Logo
  • Giới Thiệu
  • Liên Hệ
  • Chính Sách

Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.

Theo Dõi