1. Trang Chủ
  2. //
name
Nhà Cung Cấp: thái hà
Nhà Xuất Bản:
Số Trang: 464
Năm Xuất Bản: 2022

Giới Thiệu Sách

Unnamed Memory - Hồi Ức Không Tên

Unnamed Memory – Hồi ức không tên là một trong những series light novel tiêu biểu của Dengeki Shin Bungei – thương hiệu dành riêng cho những dòng light novel Fantasy/Sci-fi nặng đô của Dengeki Bunko, thương hiệu light novel bán chạy nhất thế giới. Khởi điểm là tiểu thuyết mạng được đăng tải bởi tác giả Kuji Furumiya, sau khi được xuất bản dưới dạng light novel với nét vẽ minh hoạ của hoạ sĩ Chibi, bộ truyện nhanh chóng thu hút được sự chú ý của độc giả Nhật, đứng top 1 Bảng xếp hạng light novel này thật tuyệt vời! vào năm 2020, hạng mục sách khổ tankobon.

“Mong muốn của ta là biến cô thành vợ của ta và sinh một đứa con.”

Oscar, thái tử duy nhất của vương quốc Farsas, người đã bị ếm lời nguyền không thể có con từ Phù thuỷ Lặng im vào thuở ấu thơ. Sau khi biết được vận mệnh oan nghiệt đeo bám mình, Oscar chu du khắp thế gian, thử thách những tàn tích cổ xưa nhằm tìm kiếm hy vọng hoá giải lời nguyền cho bản thân. Quyết tâm ấy đưa anh tới toà tháp lam sắc, nơi ngự trị của phù thuỷ Nguyệt Lam được đồn đại là phù thuỷ hùng mạnh nhất thế giới.

Bằng tài trí của mình, Oscar dễ dàng chinh phục toà tháp được mệnh danh là đi dễ khó về. Tuy nhiên, chờ đợi anh ở đỉnh toà tháp không phải một mụ phù thuỷ già gian ác như người đời vẫn liên tưởng mỗi khi nhắc tới thực thể mang cả sự sợ hãi và tôn kính ấy, mà lại là một thiếu nữ cực kỳ xinh đẹp, với đôi mắt và mái tóc đen dài mượt mà như chứa đựng cả màn đêm trong ấy. Thiếu nữ ấy chính là Tinasha, phù thuỷ Nguyệt Lam hùng mạnh nhất thế giới. 

Chàng hoàng tử láu cá đã nảy ra ý định độc nhất, đó là ngỏ ý cầu hôn nàng phù thuỷ, hy vọng với phép thuật hùng mạnh của nàng có thể chống lại lời nguyền nọ đeo bám chàng. Dĩ nhiên, Tinasha đã quả quyết từ chối. Cuối cùng, họ thoả hiệp với nhau rằng Tinasha sẽ tới lâu đài Farsas trong vòng một năm dưới tư cách người bảo hộ của Oscar. Để rồi từ đây, câu chuyện của hai người họ dần bị cuốn vào những biến động to lớn, thay đổi cả lịch sử thế giới.

Chàng hoàng tử bị nguyền rủa

Nữ phù thuỷ hùng mạnh nhất lục địa

Câu chuyện không tên về cuộc phiêu lưu của họ chính thức mở ra!

Mục lục:

Lời nguyền và toà tháp Lam sắc

Quá khứ chưa từng ngủ yên

Màn đêm trong suốt

Bên bờ hồ

Chìm trong dòng nước

Giấc mơ trong khu rừng bí mật

Thổi hơi thở vào hình thái

Hơi thở từ phía ấy

Đêm nay, dưới ánh trăng

Cảm giác không tên

Lời bạt

Extra

Thông tin tác giả:

Kuji Furumiya: Hiện sinh sống tại Thành phố Gotemba, tỉnh Shizuoka. Ra mắt công chúng lần đầu tại cuộc thi Cây viết mới lần thứ 20 của Dengeki với tác phẩm lọt voà vòng chung khảo là Kangoku gakkou nite monban o (tạm dịch: Người gác cổng trường học tù nhân). Bên cạnh viết tiểu thuyết, anh còn yêu say đắm các loại mỳ và mỗi ngày quay gacha đến chết.

Minh hoạ: Chibi

Thiết kế bìa: Yuko Motariya + Tanime Kabuto

Trích đoạn sách:

Còn lại năm tầng.

Tất cả đều là những câu đố nan giải hoặc những con quái vật vô cùng hung tàn, nhưng Oscar chỉ lãnh đạm vượt qua chúng từng chặng, từng chặng một.

Cứ như thể ngay từ đầu, người chinh phục ngọn tháp chỉ có mỗi mình anh vậy. Việc mất đi Lazar cũng không làm suy yếu khả năng chiến đấu của anh chút nào. Tuy nhiên, một cảm giác suy sụp khó tả bao trùm khắp cơ thể anh. Có lẽ, bảy mươi năm trước, khi ông cố của anh thực hiện cuộc chinh phục tòa tháp này cùng với mười người khác, rồi trở thành người duy nhất lên được đến đỉnh tháp, ông hẳn cũng đã cảm thấy như vậy.

Cuối cùng, trong khi suy ngẫm điều ấy, Oscar đã đặt chân đến được cánh cửa dẫn lên tầng cao nhất.

Đẩy cánh cửa ra, điều đầu tiên đập vào mắt anh là phong cảnh bên ngoài khung cửa sổ khổng lồ trên vách căn phòng.

Vì đây là tầng cao nhất của tòa tháp nên anh có thể nhìn thấy rõ rìa của vùng đất hoang vu. Lúc này, mặt trời vừa lặn xuống, khung cảnh thiên nhiên hùng vĩ tắm mình trong màu đỏ gay gắt làm Oscar kinh ngạc đến không thốt lên lời. Từ trước đến nay, anh chưa bao giờ nhìn thấy khung cảnh từ một độ cao như thế này. Làn gió nhẹ thổi từ ngoài vào khiến mái tóc anh tung bay.

Căn phòng này rộng rãi nhưng lại lộn xộn. Dọc theo các bức tường, nhiều đồ vật bí ẩn được xếp thành đống, từ kiếm, hộp, lọ các thứ cho đến những bức tượng. Oscar có thể thấy nhiều vật phẩm ma thuật nằm lẫn lộn trong đống đồ ấy. Tuy nhiên, ngoài mớ hỗn độn đó ra, căn phòng cũng giống như bất kỳ căn phòng nào của một người bình thường.

“Xin chào.”

Một giọng nói lảnh lót như tiếng sáo lọt vào tai Oscar. Dương như, nó phát ra từ một điểm mù ở bên trong căn phòng.

“Ta đã pha một ít trà. Xin mời, đi phía này.”

Vẫn cầm chắc thanh kiếm trong tay, Oscar thận trọng tiến lên. Vào sâu hơn bên trong, đồ đạc vẫn chất thành đống không khác gì ở lối vào. Bên trái khung cửa sổ, anh có thể nhìn thấy một chiếc bàn gỗ nhỏ, trên đó là một tách trà đang nghi ngút khói. Oscar hít một hơi thật sâu, căng toàn bộ cơ thể ra khi tiến thêm một bước nữa về phía trước.

Cô gái đang đứng đó quay lưng về phía anh.

“Người bạn đồng hành của cậu đang ngủ dưới tầng một. Cậu ấy không bị thương gì đâu” – phù thủy nói, quay lại và mỉm cười.

“Hân hạnh được diện kiến. Ta là Tinasha, mặc dù không có nhiều người gọi ta bằng cái tên đó lắm.”

Lời chào của cô ấy bình thường đến mức khiến người ta cảm thấy cụt hứng.

Oscar ngồi xuống chiếc ghế mà cô chỉ định và bắt đầu lên tiếng chất vấn.

“Cô là phù thủy à? Trông cô không giống một phù thủy chút nào.”

“Thật ngu ngốc khi đặt câu hỏi về vẻ bề ngoài của một phù thủy” – Tinasha lắc đầu, có vẻ hơi buồn cười. Nhìn thế nào đi nữa thì trông cô ấy cũng như một thiếu nữ xinh đẹp độ mười sáu, mười bảy tuổi. Cô không mặc áo choàng đen, cũng chẳng phải là một bà lão nhăn nheo. Cô chỉ mặc một chiếc váy kiểu dáng bình thường làm bằng vải cao cấp, có vẻ dễ cử động. Cô ngồi xuống đối diện với Oscar.

Điều đáng lưu tâm nhất chính là nữ phù thủy này sở hữu một dung nhan vô cùng tuyệt mỹ. Mái tóc đen dài và làn da trắng như sứ, còn đôi mắt đen sâu thăm thẳm thì như ẩn chứa toàn bộ tinh túy của bóng đêm.

Vẻ đẹp của cô có vài nét u buồn nhưng lại thanh thoát và ấn tượng hơn bất kỳ nữ quý tộc trẻ tuổi nào Oscar từng diện kiến trước đây.

“Cô đã dùng phép thuật để thay đổi ngoại hình của mình à?” – Oscar ngây thơ hỏi.

“Cậu thật sự thích đặt ra những câu hỏi thô lỗ nhỉ? Toàn bộ đều là tự nhiên đấy” – cô trả lời.

“Nhưng cô đã sống hàng trăm năm mà lại không có bất kỳ nếp nhăn nào.”

“Ta sống lâu hơn con người gấp nhiều lần. Sự phát triển của cơ thể ta chỉ đơn giản là đã ngừng lại, thế thôi” – cô đưa tách trà lên đôi môi đỏ thắm như một cánh hoa.

Oscar cảm thấy bản thân mất thăng bằng. Cô gái này rất khác so với những gì anh tưởng tượng về một phù thủy.

Như đã dự đoán trước anh sẽ phản ứng như vậy, Tinasha cười khổ trước khi thúc giục anh tiếp tục câu chuyện:

“Bây giờ đến lượt cậu, có phải không? Cậu là người đầu tiên tự mình leo được đến tận đây đấy. Cậu nên cho ta biết tên của mình.”

Oscar nhướng mày rồi chỉnh lại tư thế. Sự cao quý và uy nghiêm toát ra từ Oscar làm bầu không khí xung quanh anh thay đổi.

“Xin thứ lỗi, ta thất lễ rồi. Ta là Oscar Lyeth Increatos Loz Farsas.”

Khi nghe thấy họ của Oscar, nữ phù thủy mở to đôi mắt.

“Farsas? Hoàng tộc Farsas?”

“Ta là người thừa kế duy nhất cho vương vị, vâng.”

“Hậu duệ của Regius?”

“Ta là chắt của ông ấy.”

“Chàààààà” – Tinasha kêu lên, cô quan sát anh từ trên xuống dưới bằng con mắt dò xét. “Nhìn kỹ lại thì cũng có nét giống… nhỉ? Nhưng mà Regius vừa nhìn mặt đã biết là người tốt rồi.”

“Xin thứ lỗi vì trông ta giống kẻ xấu” – Oscar đáp lời với vẻ mặt nghiêm túc, làm cho cô phù thủy phá lên cười.

“Ta xin lỗi. Ngài cũng là một người tốt. Tại vì Reg quá thuần khiết và có khi còn hơi trẻ con...”

Khi nói, Tinasha nhìn ra cửa sổ, và trong một khoảnh khắc, Oscar có thể nhìn thấy điều gì đó vượt trên cả hoài niệm trong đáy mắt cô ấy.

Đôi mắt đó chắc chắn thuộc về một người đã tồn tại rất lâu, và những cảm xúc hàm chứa trong đó đã thuyết phục Oscar rằng đây thực sự là Phù thủy Nguyệt Lam.

Tuy nhiên, khi Tinasha quay lại nhìn anh, tất cả những cảm xúc đó đều đã tan biến sạch sẽ. Cô ấy mỉm cười như bất kỳ thiếu nữ bình thường nào khác. Oscar đột nhiên nghĩ ra một thứ để hỏi:

“Cô sống ở đây một mình à?”

“Ta có một khiển sứ linh. Litola!”

Đáp lại lời triệu hồi của chủ nhân, Litola xuất hiện ở ngưỡng cửa không gây ra một tiếng động nào. Khiển sứ linh phi giới tính ấy cúi đầu chào Oscar.

“Lần đầu tiên được diện kiến. Tên tôi là Litola. Người bạn đồng hành của ngài đã được phù phép và đang ngủ rất ngon, tôi đã đắp chăn cho anh ấy.”

“Ồ, cảm tạ ngươi.”

Lazar vẫn an toàn, và cho đến lúc này, Oscar không phát hiện thấy ở Tinasha bất kỳ địch ý nào. Cứ như thể họ đang cùng nhau dùng một bữa tiệc trà vậy. Oscar nâng cốc lên môi, một mùi hương dễ chịu bay vào mũi anh. Mọi thứ hoàn toàn khác xa với ấn tượng mà anh có được từ những câu chuyện nghe có vẻ hợp lý về tòa tháp mà mọi người hay bàn tán.

“Thế điều gì đã xảy ra với những người đã đến đây và không bao giờ trở về? Đây là một ngôi mộ tập thể hay sao?”

Trước câu hỏi đó, Tinasha nhăn mặt vô cùng rõ ràng.

“Đừng tùy tiện gọi nhà của người khác là mộ chứ. Ta không muốn có cái xác chết nào trong tháp đâu. Ta đã an bài mọi thứ để không ai phải chết cả.”

“Nhưng người bình thường sẽ chết nếu ăn phải một đòn của những tượng đá đó còn gì.”

“Đúng thời điểm có ai đó chịu một vết thương chí mạng, họ sẽ được gửi lại về tầng trệt. Sau đó, ta sẽ điều chỉnh ký ức của người bị loại và dịch chuyển họ đến một nơi nào đó trên lục địa. Hầu hết những người đến đây đều muốn kiểm tra sức mạnh của mình hoặc mong cầu sự nổi tiếng. Ta cho rằng ít nhất họ đã sẵn sàng trả một cái giá tương xứng.”

Nụ cười của Tinasha trở nên ngọt ngào. Nhấp thêm một ngụm trà, cô ấy toát lên phẩm giá của chủ nhân tòa tháp này. Nếu không phải vì không gian xung quanh họ thì với sự sang trọng trong từng cử chỉ cùng với vẻ ngoài lộng lẫy, người ta sẽ rất dễ nhầm lẫn cô là một quý tộc thuộc về hoàng gia.

Oscar thoáng mở to mắt vì ngạc nhiên. Litola cắt ngang:

“Tuy nhiên, trong những trường hợp người ta tìm đến đây vì muốn chữa khỏi cho đứa con mắc bệnh hiểm nghèo thì chủ nhân của tôi sẽ chấp nhận yêu cầu ngay lập tức, kể cả khi họ không vượt qua thử thách.”

“Đừng nói những điều thừa thãi.”

Tinasha có vẻ xấu hổ và tránh ánh nhìn của Oscar. Khí chất quyền uy vừa nãy của cô biến mất trong tích tắc và giờ trông cô còn trẻ con hơn cả vẻ ngoài của mình nữa.

Ấn tượng của Oscar về nữ phù thủy liên tục thay đổi, điều đó làm anh cảm thấy vô cùng thú vị.

“Ta không biết phải nghĩ thế nào về cô nữa.”

“Không nghĩ cũng không sao đâu.”

Câu trả lời có chút hờn dỗi của cô thật đáng yêu làm sao.

“Tại sao cô không đi xuống thị trấn? Ta nghe nói các phù thủy khác xuất hiện trước dân chúng thường xuyên hơn cô.”

“Chỉ khi phải tự mình đi mua thứ gì đó thì ta mới xuống thị trấn thôi… Ta không muốn tùy tiện can thiệp vào cuộc sống của con người. Sức mạnh của ta không phải là thứ có thể sử dụng một cách thiếu suy nghĩ.”

“Ta hiểu rồi. Giá mà Phù thủy Lặng im cũng giống cô thì tốt biết mấy.”

Tinasha nghiêng đầu khi đột nhiên nghe Oscar nhắc đến tên một phù thủy khác.

“Điều đó có liên quan gì đến lý do ngài tới đây không?” – cô hỏi. Đáp lại câu hỏi của Tinasha, Oscar kể về cái đêm định mệnh mười lăm năm về trước.

“… Đó chính là lý do tại sao ta đến để khẩn cầu cô giúp phá bỏ lời nguyền.”

Cau mày lại, Tinasha khoanh tay lắng nghe từ đầu đến cuối. Khi anh kể xong, cô thở dài một tiếng thật to:

“Tại sao cô ấy lại nguyền rủa ngài như vậy?”

“Phụ vương ta không muốn nói về điều đó, vì vậy ta chưa bao giờ hỏi. Có vẻ, nó có liên quan đến mẹ ta, người đã mất trước cả khi điều đó xảy ra.”

“… Ra vậy.”

Trong khoảnh khắc, đôi mắt của Tinasha nheo lại như thể nhận ra điều gì đó, nhưng trước vẻ mặt hoài nghi của Oscar, nét mặt của cô ấy lại trở về bình thường. Cô khoanh tay và gõ nhẹ lên trán bằng ngón trỏ của mình.

“Ta phải thông báo cho ngài trước, không phải ‘lời nguyền’ nào cũng có thể giải trừ được.”

“Ý cô là gì?”

“Cái mà chúng ta gọi là phép thuật được cấu thành theo các quy tắc chung và chúng hoạt động dựa trên đó, nhưng lời nguyền thì không tuân theo bất cứ quy tắc nào. Ngôn ngữ... không chỉ là lời nói; nó còn bao gồm tất cả các phương thức giao tiếp phi ngôn ngữ, ví như ngôn ngữ cơ thể. Những từ ngữ chúng ta chọn lựa mang theo ý nghĩa mà chúng ta gán cho chúng và yểm ma lực vào để biến chúng thành ‘lời nguyền’. Tất nhiên, lời nguyền sẽ ứng nghiệm khác nhau tùy thuộc vào người bị nguyền rủa… Vì vậy, trong những trường hợp cực đoan, nếu tại thời điểm lời nguyền được yểm, nếu cách phá vỡ nó chưa được người trù ếm xác định thì ngay cả người đó cũng không thể nào hoàn tác được.”

“… Không thể hoàn tác?”

“Không thể. Nhưng mặt khác, lời nguyền cũng không phải là thứ có sức mạnh to lớn đến như vậy. Chúng chỉ chặn lại hoặc bẻ cong dòng năng lượng tự nhiên, tùy thuộc vào ý chí của mỗi người. Chúng không có sức mạnh để trực tiếp giết chết một ai. Hầu hết, chúng sẽ hoạt động gián tiếp... Nhưng những bất hạnh đó cũng không phải là không thể tránh khỏi.”

“Nhưng lời nguyền này chẳng phải là khá mạnh hay sao?”

“Đúng, lời nguyền của ngài đã vượt quá những giới hạn bình thường rồi. Bởi vì thứ được yểm vào ngài thực sự không phải là một lời nguyền, mà là một cái gì đó có vẻ giống như ‘ban phước’ hoặc ‘bảo vệ’ hơn.”

“Hả?”

Trước một Oscar đang há hốc mồm, Tinasha đứng dậy khỏi chỗ ngồi. Dựa thân hình mảnh mai của mình lên cạnh bàn, cô vươn bàn tay trắng ngần về phía anh. Da cô trắng như tuyết mới rơi. Oscar liếc nhìn những ngón tay đang càng lúc càng đến gần mình, và anh gần như bất động.

Tuy nhiên, lòng bàn tay mềm mại của cô không chạm vào anh, thay vào đó, cô lướt các ngón tay của mình dọc theo khuôn mặt anh. Giây phút đó, một ấn ký màu đỏ lờ mờ xuất hiện.

“Đó là cái gì?”

“Ta đã hữu hình hóa phước lành của ngài. Tuy nhiên, đây chỉ là một phần của nó.”

Tinasha rút tay lại và dấu ấn biến mất ngay lập tức. Cô ngồi xuống.

“Phước lành và lời nguyền về cơ bản được tạo ra theo cùng một cách, nhưng hướng sức mạnh của chúng sẽ khác nhau. Chúng đều lấy năng lượng đã có sẵn và cường hóa nó. Trong trường hợp của ngài, ngài đã bị yểm một thứ gì đó rất mạnh từ chính quyền năng của người tạo nó. Thứ được yểm lên ngài tận dụng điều đó và có khả năng sẽ ôm trọn lấy bất kỳ đứa con nào của ngài khi nó còn trong bụng mẹ và bảo vệ nó. Và cơ thể một người mẹ bình thường sẽ không thể chịu nổi điều ấy.”

Oscar vô cùng sửng sốt, đó là thứ biểu cảm hiếm khi xuất hiện trên khuôn mặt anh. Phía đối diện, cô phù thủy nhìn Oscar với vẻ thương hại.

“Chà, vậy rốt cuộc thì… không thể nào hóa giải được ư?” – Oscar hỏi.

“Nếu ta phân tích được thứ yểm lên ngài, ta có thể sử dụng phép thuật để làm nó suy yếu đi, nhưng nó đã trở thành một phần của ngài gần hai mươi năm nay… Quả không hổ danh là Phù thủy Lặng im.”

Như thể đang không nhìn thấy rõ thứ gì đó, Tinasha nheo mắt và tập trung ánh nhìn vào ngực của Oscar.

“Ta thực sự cảm thấy rất tiếc cho ngài, nhưng…”

“Hừm…”

Một sự im lặng khó xử tràn ngập khắp căn phòng, tưởng chừng sẽ kéo dài vô tận. Nhưng Tinasha phá vỡ nó bằng cách đứng phắt dậy và vỗ nhẹ hai tay vào nhau.

“Nhưng vì ngài đã đến tận đây, nên ta sẽ làm những gì có thể để giúp đỡ.”

Vừa nói, cô vừa mang ra một chậu nước từ sâu trong phòng và đặt nó lên bàn. Bên trong chậu chạm khắc những họa tiết ma thuật, nước trong đó tỏa sáng lấp lánh dưới ánh sáng của mặt trời buổi hoàng hôn.

“Cô nghĩ ra được cách gì à?” – Oscar hỏi.

“Có một biện pháp đối phó đơn giản.”

Ngồi xuống, cô phù thủy đưa tay phải úp xuống bên trên chậu nước. Trên mặt nước xuất hiện những gợn sóng mặc dù không có chút gió nào thổi qua.

“Bởi vì vấn đề nằm ở chỗ người mẹ không thể chịu đựng được sức mạnh bao bọc bào thai, nên ngài chỉ cần chọn một người phụ nữ đủ mạnh là được.”

“… Đúng là đơn giản thật. Nhưng một phụ nữ như thế có tồn tại không?”

“Chắc chắn là có một hoặc hai người ở đâu đó trên lục địa này... Có lẽ là vậy. Chúng ta sẽ tập trung tìm kiếm nguồn ma lực và khả năng kháng phép, vì vậy, hãy bỏ qua tất cả những tiêu chí khác.”

Hình ảnh một khu rừng xa xăm hiện ra trên mặt nước, Oscar đưa tay lên bóp trán với vẻ khá đau đầu.

“Điều gì sẽ xảy ra nếu người đó đã kết hôn hoặc là một bà già hay một đứa trẻ?”

“Nếu cô ấy đã kết hôn thì chúng ta không thể làm gì khác. Tuy nhiên, ta có thể khắc phục tuổi già bằng phép thuật... Nếu cô ấy là một đứa trẻ, điều đó thật tuyệt; ngài có thể nuôi dạy cô ấy thành bất cứ hình mẫu nào mà ngài thích. Dù sao thì khoảng cách tuổi tác hai mươi năm cũng là điều khá bình thường trong một gia đình hoàng gia” – Tinasha tươi cười trả lời.

“Ta cứ tìm cái đã, thế nên hãy lạc quan lên.”

“Được…” – cảm giác nửa đầu thực sự đau như búa bổ, Oscar ôm đầu bằng cả hai tay.

Dù từ lúc quyết định thử sức ở tòa tháp anh đã không đặt quá nhiều kỳ vọng, nhưng cứ theo lời vị phù thủy được coi là “mạnh nhất”, mọi chuyện lại thành ra thế này. Hơn nữa, thậm chí chính người đã đặt ra “lời nguyền” còn không thể phá giải nó. Oscar thực sự không còn cách nào khác. Đang suy nghĩ về cách làm thế nào để “lạc quan” bây giờ, Oscar chợt nghĩ ra một thứ.

“Tinasha.”

“Á! Cái gì?!”

“Ta làm cô giật mình à?”

Ứng với sự ngạc nhiên của cô, một ít nước bắn ra bàn mặc dù cô chưa hề chạm vào. Tinasha lau bàn tay phải bị dính nước của mình.

“Tại hiếm ai gọi ta bằng tên thật…” – cô trả lời.

“Nhưng cô nói tên cho ta biết mà.”

“Cảm ơn”.

Tinasha nhận khăn từ Litola và lau chỗ nước trên bàn. Gấp miếng vải lại, cô hỏi:

“Vậy, ngài muốn nói gì?”.

“À, ừm, nếu là cô thì sao?”

Dường như không hiểu câu hỏi, Tinasha chỉ vào chính mình với vẻ mặt khó hiểu. Đáp lại, Oscar trình bày lại câu hỏi của mình một cách rõ ràng hơn:

“Cô có thể chống lại được phép thuật của Phù thủy Lặng im không?”

“Cái đó thì dễ, nhưng… Chờ đã…”

Tinasha cuối cùng cũng hiểu ra vấn đề, khuôn mặt cô ấy tái đi rõ rệt.

“Vậy thì quyết định thế nhé” – Oscar ngồi xuống ghế và uống cạn cốc trà. Ở đối diện anh, Tinasha nhảy phắt khỏi ghế, mặt trắng bệch.

“Này, chờ một phút…”

“So với một phụ nữ thậm chí có thể còn không tồn tại, cô là một lựa chọn chắc chắn hơn. Điều ước của ta với tư cách người đã thành công chinh phục ngọn tháp là cô xuống khỏi tòa tháp này và trở thành vợ ta.”

Oscar đưa ra yêu cầu như thể đó là quyền hiển nhiên anh nhận được.

Tinasha kinh ngạc, người cô đông cứng. Nhưng ngay sau đó, đôi bàn tay nhỏ bé của cô đập xuống bàn.

“T-ta không thể làm việc đó được!”

“Cô đã nói sẽ làm những gì có thể mà, đúng chứ?”

“Cũng phải có giới hạn chứ! Ta không thể làm điều này, chắc chắn không!”

Oscar nhìn nữ phù thủy với vẻ thích thú.

“Cô đã kết hôn sao?”

“Ta chưa từng kết hôn bao giờ.”

“Hay cô đã có ý trung nhân?”

“Ta cũng chưa bao giờ hẹn hò với ai hết.”

“Cô đã nói rằng có nhiều cách để khắc phục tuổi già mà nhỉ?”

“Đúng, ta già rồi, nhưng thật khó chịu khi bị ngài bảo già! Và đó không phải là vấn đề chính!”

Tinasha đang rướn người lên bàn, nụ cười của cô giật giật. Mồ hôi lạnh đã bắt đầu lấm tấm trên trán cô.

“Đưa một phù thủy vào gia đình hoàng gia không phải là một lựa chọn khôn ngoan. Hội đồng hoàng gia sẽ tức ói máu vì ý tưởng này cho coi.”

“Ta thì hơi muốn thấy điều đó một chút…” – Oscar lười biếng phủi đi những nỗ lực kháng cự trong tuyệt vọng của Tishana. Nàng phù thủy đổ gục xuống ghế, kiệt sức.

“Ngài trông giống Reg, nhưng cũng không giống ngài ấy chút nào... Tính cách thật khiến người ta hết hồn.”

“Thì đã bảo ta là người xấu mà” – Oscar bình tĩnh trả lời và nhận lấy một cái lườm từ Tinasha. Cô phù thủy lắc lắc đầu và hít thở sâu.

“Dù thế nào đi nữa thì câu trả lời cũng là không. Nếu ta cứ thuận theo những điều ước tương tự như vậy, giờ ta đã là bà cố của ngài rồi.”

Mặc dù ngoài mặt không biểu hiện ra, trong lòng Oscar vô cùng ngạc nhiên, nhưng đồng thời anh cũng thấy hợp lý.

Ông cố của anh, người mà Tinasha đã nói là quá ngây thơ, có lẽ đã yêu nữ phù thủy này bảy mươi năm về trước. Rõ ràng, Tinasha đã không chấp nhận lời cầu hôn của ông. Những sự kiện trong quá khứ rất khác so với câu chuyện cổ tích được kể lại ở Farsas, làm Oscar cảm thấy hứng thú. Anh muốn hỏi chi tiết, nhưng vì họ chỉ mới gặp nhau lần đầu, điều đó có thể bị coi là bất lịch sự. Oscar ghìm những tò mò trẻ con của mình xuống.

“Ông cố của ta có thể đã lùi bước, nhưng ta không phải ông ấy, và điều đó không liên quan gì đến ta.”

“Ngài đang nói cái gì vậy? Lúc đó ta không đồng ý, bây giờ cũng không! Đó là điều không thể xảy ra!”

“Bảy mươi năm đã trôi qua, làm sao cô có thể nói không một cách chắc chắn như vậy? Hãy linh hoạt hơn một chút đi nào.”

“Linh hoạt cũng có chừng mực thôi!”

Trong khi Tinasha đang làm ầm lên, Litola vươn tay sang bên cạnh cô để lấy đi những chiếc cốc rỗng trên bàn. Vào lúc khiển sứ linh trở lại với một ấm trà mới, Oscar và Tinasha vẫn còn đang tranh luận qua lại.

Oscar bình tĩnh nhưng hoàn toàn không nhượng bộ, còn cô phù thủy tỏ ra đã khá mệt mỏi về mặt tinh thần. Cuối cùng cũng đạt đến giới hạn, Tinasha thở dài.

“Hừ, nếu ngài cứ cố chấp, ta sẽ thay đổi ký ức của ngài và đưa ngài về lâu đài!”

“Ta không nghĩ đó là những gì một người tốt sẽ nói ra.”

“Câu đó ta phải là người nói mới đúng!”

Tinasha đứng dậy và nở một nụ cười, đưa tay phải về phía Oscar. Có thứ gì đó đang tụ lại trong lòng bàn tay cô. Bầu không khí trong căn phòng thay đổi ngay lập tức.

“Này, này, ta sẽ đánh trả đó.”

Phút trước còn tỏ ra ung dung, giờ Oscar đã đứng dậy và rút kiếm ra. Khi nhìn thấy chuôi kiếm, Tinasha cau mặt.

“Tại sao ngài lại đi đem một thứ như vậy ra bên ngoài? Nó là bảo vật quốc gia kia mà.”

“Những thứ như thế này được sử dụng sẽ tốt hơn.”

Thanh kiếm hai lưỡi được mài sắc, lấp lánh như một tấm gương thu hút ánh nhìn của Tinasha.

Chuôi của thanh kiếm được trang trí bằng những họa tiết cổ. Thanh kiếm hoàng gia Akashia, bảo vật được truyền qua nhiều thế hệ ở Farsas, là thanh kiếm duy nhất trên thế giới có đầy đủ sức mạnh kháng phép thuật.

Có một truyền thuyết kể rằng, từ rất lâu trước đây, những sinh vật không phải con người đã lấy thanh kiếm từ một hồ nước và tặng nó cho hoàng gia, nhưng câu chuyện đó chưa bao giờ được xác nhận. Thanh kiếm đã tồn tại từ khi Farsas lập quốc và hầu như không được sử dụng trong chiến trận – chỉ được nhà vua đeo vào những dịp trang trọng – cho đến gần đây khi Oscar coi nó như một vật dụng thường ngày. Đây rõ ràng là thiên địch của bất kỳ pháp sư nào, kể cả Tinasha, một phù thủy, cũng không ngoại lệ.

Với vẻ mặt cay đắng, cô do dự một lúc lâu trước khi giải trừ ma thuật vừa triệu hồi.

“Hừ. Chúng ta hãy nói chuyện thêm một chút đi.”

“Ta đồng ý. Bình tĩnh lại nào.”

Khi hai người ngồi lại vào chỗ của mình, Litola rót đầy tách trà của cả hai. Tinasha dùng tay để chải lại những phần tóc bị rối.

“Ngài cứng đầu một cách thần kỳ. Ta thấy ngài thực sự nên từ bỏ đi.”

“Ta cũng có thể nói câu đó về cô…”

Oscar đưa chiếc cốc lên môi với vẻ trầm ngâm. Ngay sau đó, anh chợt nhớ ra một điều.

“Đúng rồi. Ta nghe nói rằng bảy mươi năm trước, cô đã sống ở lâu đài Farsas một thời gian.”

“Trong khoảng nửa năm, đúng vậy. Ta đã dạy phép thuật và trồng hoa. Trải nghiệm khá thú vị.”

Oscar không thể tưởng tượng nổi hình ảnh cô nàng phù thủy này trong một cuộc sống như vậy.

“Đó có phải là điều ước của ông cố ta không?”

“Không” – Tinasha mỉm cười trả lời, đôi mắt cô nhắm lại. Dựa trên câu trả lời cụt lủn đó, rõ ràng cô không có ý định nói cho Oscar biết điều ước thực sự của Regius là gì.

Oscar hơi nhướng mày, nhưng anh tôn trọng mong muốn của cô và không hỏi thêm. Thay vào đó, anh nói ra điều ước của chính mình.

“Vậy hãy làm thế này. Ta muốn cô rời khỏi đây và đến sống với ta ở Farsas trong vòng một năm. Đó là khẩn cầu của ta với tư cách người chiến thắng. Cô có thể chấp nhận điều đó không?”

Tinasha có vẻ ngạc nhiên trước yêu cầu bất ngờ đó. Tuy nhiên, khi cân nhắc một lượt qua toàn bộ cuộc nói chuyện của họ, cô nghĩ đó là một sự thỏa hiệp đáng kể đến từ phía Oscar. Một năm không phải là quá dài đối với một phù thủy như Tinasha.

Trong chớp mắt, cô hồi tưởng lại những ký ức khi sinh sống cùng con người ở Farsas. Hít một hơi thật sâu, và khi thở ra, cô phù thủy đã đưa ra quyết định của mình.

“Được thôi. Ta sẽ xuống tòa tháp này với tư cách là người bảo hộ của ngài. Trong vòng một năm, bắt đầu từ hôm nay, ta và ngài sẽ có một giao ước.”

Cô nhấc cánh tay lên, giơ một ngón tay trắng nõn về phía trán của Oscar. Một ánh sáng trắng mờ nhạt phát ra từ đầu ngón tay cô, xuyên qua không khí và biến mất vào trong trán anh. Oscar ấn ngón tay vào trán mình nhưng không cảm thấy điều gì lạ.

“Cô vừa làm gì vậy?”

“Đó là một dấu ấn. Để bắt đầu.”

Tinasha mỉm cười và đứng lên, duỗi hai cánh tay lên cao để thả lỏng cơ thể tê cứng của mình.

“Khi ta rời khỏi, chúng ta sẽ phải đóng cửa tòa tháp này. Litola, nhờ em trông coi mọi thứ khi ta vắng mặt.”

“Vâng, thưa chủ nhân.”

Litola rời khỏi phòng. Oscar cũng đứng dậy.

Hoàng hôn đã buông xuống, những vệt sáng cuối cùng nhuộm màu lên thung lũng phía xa. Oscar đến đứng cạnh Tinasha, anh nhìn xuống cô gái thấp hơn mình cả một cái đầu với nụ cười gian tà.

“Nếu nửa chừng cô đổi ý và quyết định ở lại Farsas vĩnh viễn thì cũng không có vấn đề gì đâu.”

“Ta sẽ không đổi ý đâu!”

Và như vậy, Phù thủy Nguyệt Lam trở thành người bảo hộ cho hoàng tử của Farsas và xuất hiện trước mặt con người lần đầu tiên sau gần bảy mươi năm ẩn dật.

Câu chuyện soi tỏ số phận của chính cô sẽ bắt đầu từ đây.

(Còn nữa)

đánh giá sáchunnamed memory - hồi ức không tên - tập 1 - tặng kèm bookmark bế hình + postcard bo góc

5/5
( đánh giá)
5 sao
100%
4 sao
0%
3 sao
0%
2 sao
0%
1 sao
0%
Logo
  • Giới Thiệu
  • Liên Hệ
  • Chính Sách

Tại Kho Sách, chúng tôi tạo ra một không gian dành riêng cho những đam mê đọc sách, từ những người đam mê văn học đến những người muốn khám phá thế giới qua trang sách.

Theo Dõi